CỨ XIN THÌ SẼ ĐƯỢC, CỨ TÌM THÌ SẼ THẤY, CỨ GÕ THÌ CỬA SẼ MỞ!
... Joseph là thanh niên bất toại, tuổi hơn 30. Anh đi bằng hai đầu gối và rất nghèo.
Tuy Joseph nghèo của cải nhưng không nghèo niềm tin, lòng hy vọng và nhất là tình
yêu thương. Niềm hạnh phúc duy nhất và tràn trề của anh là dành trọn thời giờ để giúp
đỡ tha nhân.
Joseph sinh trưởng trong gia đình ở làng nhỏ tại Auvergne (Trung
Pháp). Tuổi thơ Joseph trôi qua trong bình lặng nơi khung cảnh gia đình nghèo. Sau
khi học xong tiểu học, cậu bé bắt đầu làm việc giúp đỡ cha mẹ.
Không bao lâu
sau cảnh thiếu ăn gây ảnh hưởng mạnh trên thân xác gầy còm của cậu bé. Joseph mất
dần sức mạnh nơi hai cánh tay: không cầm nổi các vật dụng để làm việc. Cậu cũng không
đứng vững nữa. Đến năm 20 tuổi thì Joseph hoàn toàn không sử dụng được đôi chân. Chàng
phải bò lết hoặc đi bằng hai đầu gối.
Tàn tật vào lúc 20 tuổi, quả là thử
thách nặng nề! Joseph cảm thấy đau đớn khi phải sống nương tựa vào gia đình, trong
khi gia đình lại nghèo thật nghèo, cần chàng giúp đỡ một tay. May mắn Joseph là tín
hữu Công Giáo nhiệt thành. Chàng sống thật niềm tin của mình. Chàng đặt trọn cuộc
đời trong bàn tay Quan Phòng của THIÊN CHÚA. Thêm vào đó, Joseph rất có lòng sùng
kính Đức Mẹ MARIA. Và đây là phương thuốc hiệu nghiệm cứu chàng thoát mọi chán nản
thất vọng. Chàng lần hột Mân Côi hàng ngày và tìm cách giúp đỡ tha nhân thay vì sống
co rút vào nỗi khổ vào cái bất hạnh của chính mình. Chàng cố gắng làm những gì có
thể hầu giúp người khác và đỡ gánh nặng cho gia đình. Chàng tự sáng chế hai ống gỗ
bao đầu gối và dùng đầu gối đi lại. Nhiều khi chàng đi bằng đầu gối những quãng đường
dài đến 8 hay 10 cây số.
Sau đó, chàng ghi tên làm người canh gác đền thờ
Đức Mẹ Orcival. Nhờ công việc này, Joseph nhận rất nhiều an ủi. Nhất là chàng hãnh
diện vì được phục vụ Đức Trinh Nữ MARIA, Hiền Mẫu thiên quốc. Đền thánh này hàng năm
có nhiều tín hữu hành hương đến khẩn cầu cùng Đức Mẹ MARIA. Nhưng rồi dần dần có người
đến gặp Joseph, nhờ anh an ủi hoặc chỉ dạy nhiều điều họ cần biết.
Để giúp
đỡ tha nhân cách đắc lực hơn, Joseph dọn đến ở với anh rể và xin đặt điện thoại riêng
cho mình. Như thế, anh có thể liên lạc thẳng với các bàn giấy, dịch vụ chuyên môn
hầu chỉ dẫn lại cho người khác. Anh nghiên cứu kỹ lưỡng các vấn đề liên quan đến trợ
cấp xã hội, bảo hiểm v.v. Anh trở thành nhân vật quan trọng. Mỗi ngày, số người đến
gặp anh đông hơn đến gặp ông trưởng phòng tòa thị trưởng thành phố.
Anh lắng
nghe tâm sự, khó khăn của người khác, rồi anh tìm cách khuyên lơn, an ủi, khiến ai
ai cũng cảm thấy thỏa lòng mát dạ. Tất cả những gì người ta mang đến dâng biếu, cảm
tạ anh, anh phân phát lại cho người nghèo. Nhưng thường thì anh tiếp khách vào ban
chiều, và đôi khi kéo dài đến nửa đêm hoặc hai giờ sáng. Nếu có ai tỏ dấu lo ngại
cho sức khỏe, anh chỉ mỉm cười trả lời: - Nếu như đó là tiếng Chúa gọi tôi thì
sao?
Kinh nguyện và nhất là lòng sùng kính Đức Mẹ MARIA gìn giữ bảo trợ Joseph
luôn luôn trong trạng thái vui vẻ và tin tưởng phó thác. Anh thật hạnh phúc. Và niềm
hạnh phúc này anh thông truyền sang những ai có dịp tiếp xúc, tỏ bày tâm sự với anh.
Anh giải thích lý do niềm vui nội tâm sâu xa: - Không biết tôi sẽ ra sao, nếu
tôi không bị tàn tật? Quả thật tàn tật trở thành kho tàng, suối nguồn hạnh phúc. Không
bị tàn tật, có lẽ tôi sẽ khốn khổ. Trong khi nhờ tàn tật tôi sống tình trạng nghèo
khó, thiếu thốn nhưng bù lại, tôi hạnh phúc và có thể trao hạnh phúc cho người khác.
... “Thế nên Thầy bảo anh em: Anh em cứ xin thì sẽ được, cứ tìm thì
sẽ thấy, cứ gõ cửa thì sẽ mở cho. Ai trong anh em là một người cha, mà khi
con xin cá, thì thay vì cá lại lấy rắn mà cho nó? Hoặc nó xin trứng lại cho
nó bò cạp? Vậy nếu anh em vốn là những kẻ xấu mà còn biết cho con cái mình của tốt
của lành, phương chi CHA trên Trời lại không ban Thánh Thần cho những kẻ kêu
xin Người sao?” (Luca 11,9-13).
(Albert Pfleger, ”FIORETTI de
la Vierge Marie”, Mambre Editeur-Diffuseur, 1990, trang 92-94)