Ai thương xót ta, nếu ta không biết thương xót chính mình?
Ngày 15 tháng Giêng vừa qua hàng chục nước ân nhân của Siria đã kết thúc cuộc họp
tại Kuweit. Cuộc họp đã chỉ thành công một nửa, vì đã không đạt được số tiền cần có
để cứu trợ Siria. Ông Ban Ki-Moon, Tổng thư ký Liên Hiệp Quốc, đã tỏ vẻ thất vọng,
khi thông báo số tiền các nước này đã đóng góp chỉ được 2 tỷ 400 triệu mỹ kim, tức
ít hơn một phần ba ngân khoản dự trù có được. Liên Hiệp Quốc cũng mạnh mẽ tố cáo các
vụ tàn sát tập thể do các lực lượng thánh chiến chủ mưu, trong đó có nhóm ”Nhà nước
Hồi giáo Irak” và ”Mặt trời mọc” gắn liền với tổ chức khủng bố Al Qaeda. Trên bình
diện ngoại giao trong hai ngày 16 và 17 tháng Giêng đại diện của các chính quyền Nga,
Iran và Siria đã gặp nhau tại thủ đô Matscơva. Trước các khó khăn mà việc cứu trợ
nhân đạo phải đối phó trong lúc này Đức Tổng Giám Mục Mario Zenari, Sứ Thần Tòa Thánh
tại Siria, đã tha thiết kêu gọi cộng đồng quốc tế lắng nghe tiếng gào thét tuyệt vọng
của người dân Siria đang ngã qụy trong cơn lốc bạo lực, và mau chóng làm tất cả những
gì có thể để cứu sống dân chúng. Điều cấp thiết nhất hiện nay là giúp đạt được một
cuộc ngưng bắn để có thể chuyển đồ cứu trợ tới cho các nạn nhân, đặc biệt trong các
tỉnh miền đông và cả các vùng chung quanh thủ đô Damasco.
Người ta không biết
hội nghị Genève II khai diễn vào ngày 22 tháng Giêng này với sự tham dự của các phe
lâm chiến và đại diện của các nước có liên lụy trong cuộc nội chiến có đem lại một
giải pháp hòa bình cho Siria hay không. Các lực lượng cách mạng đối lập nhất quyết
đòi tổng thống Bashar al-Assad phải ra đi, trong khi chính quyền Damasco vẫn luôn
luôn coi các lực lượng nổi dậy là các nhóm khủng bố phá hoại. Và ước nguyện của tổng
thổng Bashar al-Assad là ”được chết trên quê hương của mình”. Nhưng đó chỉ là kiểu
nói hoa mỹ nhằm che dấu tham vọng duy trì quyền lực bằng mọi cách, kể cả với giá máu
của hàng trăm ngàn người dân và một đất nước đổ nát tan hoang, sau bao nhiêu thập
niên hy sinh cố gắng xây dựng để đạt được sự phồn thịnh như cho tới cách đây hơn ba
năm.
Vấn đề đó là cả hai phe đều dựa vào sự ủng hộ của các nước ngoài sẵn
sàng cung cấp khí giới cho họ tàn sát lẫn nhau. Như đã biết, chính quyền của tổng
thống Bashar al-Assad được Nga, Trung Quốc và Iran cung cấp khí giới, trong khi Hoa
Kỳ, Âu châu và vài quốc gia A Rập cung cấp khí giới cho các lực lượng cách mạng. Từ
nhiều thập niên qua số vũ khí Nga bán cho Siria lên tới hơn 2 tỷ mỹ kim mỗi năm. Nhưng
Siria cũng mua khí giới của vài nước Âu châu và nhờ kỹ thuật các nước này cung cấp
đã chế ra các vũ khí hóa học, hiện nay đã bị tịch thu và sẽ bị hủy bỏ. Siria trở thành
chợ trời vũ khí: đó là một trong các lý do khiến cho chiến tranh nước này kéo dài,
khó chấm dứt.
Đây cũng là một sự thật sống sượng, mà các phương tiện truyền
thông quốc tế thường tránh né, ít khi dám thẳng thắn đề cập tới, hay phân tích hoặc
mạnh dạn tố cáo: đó là ”chiến tranh thương mại” làm giầu cho các quốc gia có kỹ nghệ
chế tạo và buôn bán vũ khí.” Đứng đầu là Hoa Kỳ, Nga, Trung Quốc, rồi đến các nước
Âu châu, trong đó Anh, Đức, Pháp, Italia, Tây Ban Nha chiếm vị thế ưu tiên. Tiếp đến
cho tới vài thập niên gần đây lại có thêm các nước có nền kinh tế đang lên như Ấn
Độ, Brasil và Nam Phi. Rồi còn có cả các nước A Rập và nhiều nước Phi châu như Ai
Cập, A Rập Sauđi, Camerun vv... Như thế chiến tranh là một lợi nhuận, đem lại các
số tiền lời khổng lồ hàng trăm tỷ mỹ kim hằng năm, nên việc ”tạo ra thị trường tiêu
thụ vũ khí” cũng là một khâu khác của kỹ nghệ chế tạo và buôn bán vũ khí trên thế
giới.
Tuy nhiên, ngày nay người ta không còn có thể chỉ quy tội cho các cường
quốc, hay các nước tây âu hoặc đông âu, chế tạo buôn bán vũ khí nữa, mà trách nhiệm
cũng tùy thuộc rất nhiều nơi hàng lãnh đạo của các nước nghèo đang trên đường phát
triển. Sự kiện giới lãnh đạo các nước nghèo dành rất nhiều ngân khoản cho việc mua
và trang bị vũ khí cho quân đội là một sự thật qúa hiển nhiên, không thể che dấu và
chối cãi được nữa.
Điển hình như tình hình vùng Đông Nam Á hiện nay. Trung
Quốc ”xấc xược” coi Biển Đông là của mình và uy hiếp các nước nhỏ trong vùng, chỉ
vì muốn ăn cướp tài nguyên, hải sản và mỏ dầu hỏa khổng lồ nằm bên dưới thềm lục địa
của Việt Nam và các nước vùng Đông Nam Á. Nhưng các động thái khiêu khích, đe dọa,
trấn áp và xâm lăng của Trung Quốc khiến cho các nước toàn vùng ở trong trình trạng
căng thẳng báo động, và làm cho các chính quyền thi đua nhau mua vũ khí của Hoa Kỳ,
Nga, Âu châu và Ấn Độ. Kể cả chính quyền cộng sản Việt Nam, một đàng thì đã ký thỏa
hiệp ngầm bán nước cho Trung Quốc từ lâu, nhằm biến Việt Nam trở thành một tình của
Tầu, đàng khác lại ”giả vờ đóng kịch hốt hoảng” ký thỏa hiệp mua khí giới của Hoa
Kỳ và Ấn Độ gọi là ”để đương đầu với họa mất nước”. Trong khi đó nhà nước cộng sản
Việt Nam lại không hề dám mở miệng lên tiếng phản đối các hành động xấm lăng của Trung
Quốc cướp đất, cướp biển, cưởp hải sản và quặng mỏ của Việt Nam, giết ngư dân, để
cho người Tầu tha hồ tự do sang Việt Nam thành lập nhiều thành phố làng mạc buôn bán
và thống trị thị trường sản xuất trong nước, nhưng lại thẳng tay đàn áp sinh viên
học sinh, các nhà tranh đấu cho dân chủ và những người yêu nước biểu tình phản đối
chính sách xâm lăng của Trung Quốc.
Như thế, cũng như trường hợp của Siria,
nếu chính quyền và các lực lượng của một quốc gia mà không biết thương xót dất nước
và dân tộc mình để cố gắng tìm ra giải pháp hòa bình, tránh cho quốc qia khỏi bị diệt
vong, thì ai là người có thể thương xót và làm nhiệm vụ này thay cho họ đây? Ai thương
xót ta, nếu ta không biết thương xót chính mình?