Kinh Mân Côi là lời kinh có thể đọc ở khắp mọi nơi và trong mọi lúc
Một trong các lợi điểm đặc thù và hữu ích nhất của Kinh Mân Côi đó là có thể đọc nó
ở bất cứ đâu và bất cứ lúc nào trong ngày sống. Cầm trong tay một tràng hạt Mân Côi
nhỏ và lần hạt một cách sốt sắng là điều mà ai cũng có thể làm khi đi trên đường,
khi ngồi trên xe búyt hay trên xe lửa, khi đi dạo trong công viên, khi ngồi nghỉ trên
ghế đá, trong những lúc ngồi trong phòng đợi bác sĩ khám bệnh, hay trong khi đợi xe,
trong lúc xếp hàng chờ tới phiên mình ở bưu điện, hoặc khi leo lên một cầu thang,
trong lúc ngồi nghỉ, hay khi đang lái xe...
Chúng ta hãy nghĩ tới thánh Antonio
Claret, ngay từ ngày còn trẻ khi làm việc trong hãng dệt bông, đã cùng với các bạn
đồng nghiệp vừa điều khiển các máy dệt vừa lần hạt Mâm Côi. Vào thời nhóm họp Công
Đồng Chung Vaticăng II, cả trong những lúc tất cả các nghị phụ nghỉ để ra ngoài đi
dạo hay giải khát, người ta thấy cha Giacomo Alberione qùy tại chỗ của mình lần hạt
Mân Côi.
Kinh Mân Côi có thể được đọc riêng từng cá nhân hay trong nhóm, với
người lớn cũng như với trẻ em, lớn tiếng hay trong thinh lặng. Việc lần hạt Mân Côi
không đòi hỏi bất cứ lễ nghi hay thể thức nào, cũng không thay đổi khi cầu cho người
sống hay kẻ chết, bên cạnh giường của một người đang hấp hối hay gần chiếc nôi của
một trẻ em. Thật thế, Kinh Mân Côi là lời cầu nguyện tuyệt diệu, là lời cầu nguyện
đơn sơ nhất, nhưng cũng đại đồng nhất.
Có đúng thật là chỗ lý tưởng để lần
hạt Mân Côi luôn luôn là nhà thờ, qùy bên cạnh Nhà Tạm Thánh Thể, hay gần bàn thờ
Mẹ Maria Rất Thánh, như cha Pio thành Pietrelcina thường làm mỗi ngày, hết giờ này
sang giờ khác. Nhưng khi không thể được, thì có thể lần hạt ở bất cứ đâu mà linh hồn
có thể ở trong sự hiện diện của Mẹ Maria, hướng về Mẹ và sốt sắng đọc lên các lời
kinh Kính Mừng Maria.
Cả trong điều này nữa với các gương sáng của các ngài,
các Thánh cũng chứng minh cho chúng ta thấy rằng có thể đọc Kinh Mân Côi ở bất cứ
đâu; nó không bị điều kiện hóa bởi các môi trường hay giờ giấc, nhưng có thể lần hạt
ở khắp mọi nơi và trong mọi lúc. Một cách đặc biệt chúng ta có thể nói rằng đọc
Kinh Mân Côi trong khi đi đường hay khi du hành đã là việc làm của các Thánh.
Có một vài vị Thánh đã chứng minh điều đó một cách rõ ràng, bằng cách đi từ đường
này sang đường khác tay lần hạt Mân Côi. Thánh Gioan de la Salle đã luôn luôn di chuyển
với tràng hạt trong tay. Chẳng những thế, thánh nhân còn bắt tất cả các con cái của
ngài liên tục lần hạt Mân Côi khi đi qua các đường phố nữa.
Tràng hạt Mân
Côi cũng đã là bạn đường không thể tách rời khỏi thánh Luigi Maria Grignion de Monfort
trong các chuyến du hành truyền giáo bất tận của người. Người thánh hóa các con đường
và vùng miền của nước Pháp với các lới Kinh Kính Mừng.
Thánh Philippo Neri,
thánh Felice thành Cantalice, thánh Alfonso de Liguori, thánh Antonio M. Claret và
biết bao nhiêu vị thánh khác cũng đã có thói quen lần hạt Mân Côi trong khi các vị
di chuyển và du hành từ nơi này sang nơi khác.
Thật là đẹp khi thấy thánh
Leonardo thành Porto Maurizio trở về tu viện vào ban chiều sau các công tác tông đồ
mệt nhọc, vừa đi vừa lần hạt Mân Côi chăm chú và thanh thản. Cũng thế thật là gương
sáng, khi thấy thánh Jean Berchmans và các bạn trẻ cùng nhau sốt sắng lần hạt Mân
Côi trong các đường phố!
Thánh Corrado thành Parzhan là tu sĩ Capunicno khiêm
hạ vùng Bavière, có thói quen tụ tập các trẻ em lang thang ngoài đường lại, và cùng
chúng xếp hàng đi kiệu sốt sắng lần hạt Mân Côi, làm gương sáng cho cả vùng.
Người ta cũng thường trông thấy thánh nữ Jeanne d'Arc cầm trí cỡi ngựa đi bên cạnh
nhà vua nước Pháp. Chính nhà vua đã có lần hỏi thánh nữ là đang ”mơ mộng” gì, khi
cỡi ngựa mà im lặng và cầm trí như vậy. Thánh nữ trả lời: ”Thưa hoàng thượng, tiện
nữ đang lần hạt Mân Côi”.
Trong thời đại của chúng ta ngày nay có thánh nữ
Bertilla Boscardin ở Vicenza, thánh Massimiliano Kolbe ở Roma, Don Dolindo Ruotolo
ở Napoli luôn luôn lần hạt Mân Côi, khi đi trong các đường của thành phố.
Thánh Giuse Cafasso kể lại rằng một ngày nọ vào tờ mờ sáng ngài gặp trên các đường
phố Torino một bà cụ già trong thái độ rất cầm trí. Thánh nhân đến gần và nói với
bà: ”Bà cụ già tốt lành của tôi ơi, làm sao mà bà lại ở trên đường phố vào giờ này
vậy?”. Bà cụ trả lời: ”Tôi đi quét đường phố.” Ngạc nhiên thánh nhân hỏi: ”Nó có nghĩa
là gì thế?”. Bà già trả lời: ”Đêm vừa qua là lễ hội carnavale, và người ta đã phạm
biết bao nhiêu là tội. Vì thế tôi đi qua các đường phố lần hạt Mân Côi để thanh tẩy
chúng khỏi các tội lỗi”. Bà già giỏi thật!
Chúng ta phải nói gì về các đường
phố của chúng ta ngày nay? Gian tham hối lộ, các gương mù gương xấu, các hình vẽ bậy
bạ tục tĩu trên tường, trên con người, trong các cử chỉ, các lời nói phạm thượng,
các câu chuyện bẩn thỉu, bẫn thỉu cả trong các bài hát nữa... Ngày nay lại càng không
cần thiết hơn lần hạt Mân Côi đi qua các đường phố để thanh tẩy các con đường bị bệnh
dịch hạnh tình dục của thế giới này gây vấy bẩn hay sao?
Tuy nhiên lời Kinh
Mân Côi không phải chỉ vang lên trong các đường phố của thành thị, mà cũng vang lên
trong các chỗ hẻo lánh và không có ai nghĩ tới bao giờ nữa. Đài phát thánh Vaticăng
đã nhiều lần cho chúng ta nghe tiếng lần hạt Mân Côi của Đức Giáo Hoàng Pio XII, từ
trong các nhà tù, từ các trại tập trung, từ các nhà thương... cũng như trên truyền
hình cứ lâu lâu lại chiếu cảnh Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolô II lần hạt Mân Côi. Qua
đó có thể nói rằng không có chỗ nào mà Kinh Mân Côi lại không hiện diện, ít nhất vài
lần.
Thánh Theophane Venard, tử đạo tại Việt Nam, bị bắt và bị tống ngục đã
thánh hóa cái cũi của ngài với tràng hạt Mân Côi, mà ngài đọc với sự dịu hiền khiến
cho mọi người nhìn thấy đều cảm động. Thánh Gaspare del Bufalo cũng làm như thế, khi
bị tống ngục cùng với các linh mục khác.
Thánh Massimiliano Kolbe, hy sinh
chết thay cho một người cha gia đình trong trại tập trung Auschwitz, bị bỏ đói trong
ngục cùng với 9 bạn tù khác, đã biến căn hầm chết đói ấy trở thành một nghĩa trang
kitô mới vang dội lời kinh Kính Mừng Maria khổ đau. Một người thợ làm việc tại căn
hầm đó ghi nhận rằng: ”Xem ra cũng không còn là căn hầm đói nữa. Ở dưới này xem ra
là đang đi xuống hầm của nhà thờ. Từ trước tới nay chưa bao giờ xảy ra như vậy...
Từ căn phòng nơi các người bất hạnh ấy bị chôn sống mỗi ngày người ta nghe thấy tiếng
lần hạt Mân Côi lớn tiếng và các bài thánh thi, cả các tù nhân bị giam trong các phòng
bên cạnh cũng chung tiếng lần hạt Mân Côi... Mỗi khi tôi xuống dưới đó các lời kinh
sốt mến và các thánh thi chúc tụng Đức Trinh Nữ Rất Thánh vang lên trong toàn căn
hầm. Cha Massimiliano Kolhe đã bắt đầu và tất cả các người tù khác thưa kinh... ”.
Bây giờ chúng ta hãy di chuyển vào trong sa mạc Sahara và ở đây chúng ta tìm thấy
anh Charles de Foucauld, tiểu đệ của Chúa Giêsu. Chúng ta khám phá ra ngay rằng anh
đã muốn nhận Đức Mẹ Mân Côi làm Bổn Mạng tịch liêu của anh ở Benis Abbès. Và trong
các bút tích thiêng liêng của anh chúng ta có thể đọc dòng chữ sau đây: ”Đọc trọn
Kinh Mân Côi mỗi ngày, và đọc lớn tiếng, với lòng trung thành và tình yêu lớn lao”.
Lại không là điều cảm động sâu xa hay sao, khi nghĩ tới các lời Kinh Kính Mừng Maria
ấy đọc trong thinh lặng hay lớn tiếng vang vọng trong sa mạc từ đồi cát này sang đồi
cát khác?
Ngày nay Kinh Mân Côi vẫn tiếp tục vang lên trong sa mạc, nơi có
các cộng đoàn công giáo tụ họp nhau lần hạt kính Đức Mẹ. Vì Kinh Mân Côi là lời kinh
đơn sơ, dễ học và dễ nhớ nhất, mà ai cũng thuộc và đọc được, kể cả các trẻ em chưa
có trí khôn. Khi vang lên trên miệng lưỡi của các trẻ thơ trong trắng và vô tội, lời
kinh Kính Mừng lại càng có sức mạnh kéo đổ ơn lành xuống trên Giáo Hội và trên toàn
thế giới.