Thiên Chúa nhập thể tự ban mình cho nhân loại với sự nhưng không và tình yêu thương
Mầu nhiệm Nhập Thể cho chúng ta thấy rằng Thiên Chúa đã không cho cái gì,
nhưng là cho chính mình trong Người Con Duy Nhất với sự nhưng
không và tình yêu thương.
Đức Thánh Cha Biển Đức XVI đã
khẳng định như trên với mấy ngàn tín hữu tham dự buổi tiếp kiến thứ hai của năm 2013
trong đại thính đường Phaolô VI sáng thứ tư 9-1-2013.
Vì đang là mùa
Giáng Sinh nên trong bài huấn dụ ngài đã tiếp tục khai triển ý nghĩa mầu nhiệm Ngôi
Lời Con Thiên Chúa nhập thể làm người.
Trong mùa này khi tham dự các lễ nghi
phụng vụ chúng ta thường nghe vang lên nhiều lần từ ”nhập thể” diễn tả thực tại chúng
ta cử hành trong lễ Giáng Sinh: đó là Con Thiên Chúa đã làm người, như chúng ta đọc
trong kinh Tin Kính. Từ chính yếu này đối với đức tin kitô có nghĩa là gì? Nó bắt
nguồn từ tiếng La tinh ”incarnatio”. Và Đức Thánh Cha giải thích ý nghĩa từ ”nhập
thể” như sau:
Ở đây từ ”thịt xác”, theo sử dụng của tiếng Do thái, ám chỉ
con người trong sự toàn vẹn của nó, tất cả con người, nhưng chính dưới khía cạnh của
sự tàn tạ, của tính chất tạm thời, của sự nghèo nàn và hữu hạn của nó. Điều này để
nói với chúng ta rằng ơn cứu độ do Thiên Chúa nhập thể nơi Đức Giêsu thành Nagiarét
đem đến, liên quan tới con người trong thực tại cụ thể và trong bất cứ tình trạng
sống nào của nó.
Thiên Chúa đã nhận lấy điều kiện là người để chữa lành nó
khỏi tất cả những gì chia rẽ nó với Người, để cho phép chúng ta gọi Người, trong Người
Con Duy Nhất, với tên gọi ”Abba, Cha” và thật sự chúng ta là con cái của Người. Thánh
Ireneo khẳng định rằng: ”Đó là lý do, bởi đó Ngôi Lời đã làm người, và Con Thiên Chúa,
Con của con người: để cho con người, khi bước vào sự hiệp thông với Ngôi Lời và như
thế nhận được ơn là con Thiên Chúa, trở thành con Thiên Chúa” (Adversus haereses 3,19,1;
PG 7,939; x. SGLGHCG, 460).
Tiếp tục bài huấn dụ Đức Thánh Cha ghi nhận rằng
sự kiện ”Ngôi Lời nhập thể” đã trở thành một thực tại quen thuộc, khiến cho chúng
ta không còn ý thức được sự cao cả mà nó diễn tả nữa. Thật thế, trong mùa Giáng Sinh
thường khi người ta chú ý nhiều tới các khía cạnh bề ngoài, các ”màu mè” của ngày
lễ hơn là trọng tâm sự mới mẻ kitô vĩ đại mà chúng ta cử hành: một cái gì không thể
tưởng được, mà chỉ có Thiên Chúa có thể làm và chúng ta chỉ có thể bước vào đó với
lòng tin. Ngôi Lời, Ngôi Lời là Thiên Chúa (x. Ga 1,1) mà nhờ Người mọi sự đều được
tạo thánh (x. 1,3), và Người đã đồng hành với loài người trong lịch sử với ánh sáng
của Người (x. 1,4-5; 1,9) trở thành thịt xác và ở giữa chúng ta, trở thành một người
như chúng ta (X. 1,14). Công Đồng Chung Vaticăng II khẳng định rằng: ”Con Thiên Chúa...
đã làm việc với bàn tay con người, đã suy nghĩ bằng trí tuệ con người, đã hành động
với ý chí con người, đã yêu mến bằng qủa tim con người. Sinh bởi Đức Trinh Nữ Maria,
Người đã thực sự trở nên một người giữa chúng ta, ngoại trừ tội lỗi” (GS 22). Vì thế
thật là điều quan trọng tái chiếm được sự kinh ngạc trước mầu nhiệm, để cho chúng
ta được bao bọc bởi sự vĩ đại của biến cố: Thiên Chúa đã rong ruổi các nẻo đường của
chúng ta như là người, bước vào trong thời gian của con người để thông truyền cho
chúng ta chính sự sống của Người (x. Ga 1,14). Và Người đã làm điều đó với ánh quang
của một vì vua, chế ngự thế giới với quyền lực của Người, nhưng với sự khiêm tốn của
một trẻ thơ.
Điểm thứ hai Đức Thánh Cha suy tư trong bài huấn dụ là thói quen
tặng qùa trong dịp Giáng Sinh. Đôi khi nó là một cử chỉ làm vì tập tục, nhưng nói
chung nó diễn tả sự trìu mến, và là dấu chỉ của tình yêu và sự qúy mến. Trong lời
nguyện lễ rạng đông Giáng Sinh chúng ta đọc: ”Lậy Cha, xin nhận lấy của lễ chúng con
dâng trong đêm ánh sáng này, và nhờ sự trao đổi mầu nhiệm của các ơn này xin biến
đổi chúng con trong Chúa Kitô Con Chúa, là Đấng đã nâng con người lên bên Chúa trong
vinh quang”. Đức Thánh Cha giải thích điểm này như sau:
Tư tưởng ban tặng
này là trung tậm của phụng vụ và nhắc nhở lương tâm chúng ta ơn nguyên thủy của lễ
Giáng Sinh: trong đêm thánh này Thiên Chúa làm người đã muốn tự ban tặng mình cho
loài người, đã tự ban mình cho chúng ta; Người đã nhận lấy nhân tính của chúng ta
để ban cho chúng ta thiên tính của Người. Đó là ơn vĩ đại. Cả trong việc tặng quà
của chúng ta qùa đắt giá hay ít giá không quan trọng; ai không thành công trong việc
cho đi một ít chính mình, thì luôn luôn cho ít. Còn hơn thế nữa, đôi khi người ta
tìm thay thế trái tim và sự dấn thân cho đi chính mình, bằng tiền bạc với các sự vật
vật chất. Mầu nhiệm Nhập Thể đang chỉ cho thấy rằng Thiên Chúa đã không làm như vậy:
Người đã không cho cái gì, nhưng là cho chính mình trong Người Con Duy Nhất. Ở đây
chúng ta tìm thấy mô thức việc cho đi của chúng ta, để cho các tương quan của chúng
ta, đặc biệt là các tương quan quan trọng nhất, được hướng dẫn bởi sự nhưng không
và tình yêu thương.
Điểm suy tư thứ ba là sự kiện nhập thể của Thiên Chúa
làm người cho thấy cái thực tế chưa từng có của tình yêu Thiên Chúa. Thật vậy, hành
động của Thiên Chúa không hạn chế nơi các lời nói, còn hơn thế nữa chúng ta có thể
nói rằng Người không hài lòng với việc nói, mà còn đắm mình trong lịch sử của chúng
ta và lãnh nhận trên mình sự mệt nhọc và cái nặng nề của cuộc sống con người. Con
Thiên Chúa đã thực sự làm người, sinh bởi Đức Trinh Nữ Maria, trong một thời gian
và nơi chốn xác định, tại Bếtlêhem trong triều đại của hoàng đế Augusto, dưới thời
tổng trấn Quirino (x. Lc 2,1-12).
Người đã lớn lên trong một gia đình, đã
có các bạn hữu, đã thành lập một nhóm các môn đệ, đã dậy dỗ các Tông Đồ để tiếp tục
sứ mệnh của Người, đã kết thúc chặng đường dương thế trên thập giá. Kiểu hành động
này của Thiên Chúa mạnh mẽ khích lệ chúng ta tự vấn về sự thực tế đức tin của chúng
ta. Nó không được hạn chế ở lãnh vực tình cảm, các xúc động, mà phải bước vào trong
cái cụ thể của cuộc sống, nghĩa là phải đụng chạm tới cuộc sống thường ngày của chúng
ta và hướng dẫn nó một cách cụ thể. Thiên Chúa đã không chỉ dừng lại ở lời nói, nhưng
đã chỉ cho chúng ta sống thế nào, bằng cách chia sẻ chính kinh nghiệm của chúng ta,
ngoại trừ tội lỗi.
Sách giáo lý của Đức Giáo Hoàng Pio X hỏi: ”Để sống theo
Thiên Chúa chúng ta phải làm gì?”, và trả lời: ”Để sống theo Thiên Chúa chúng ta phải
tin các chân lý được Người mạc khải, và giữ các giới răn với sự trợ giúp của ơn thánh
Người, có được qua các bí tích và việc cầu nguyện”. Đức tin có một khía cạnh nền tảng
không chỉ liên quan tới trí tuệ và con tim, mà liên quan tới toàn cuộc sống chúng
ta.
Điểm thứ tư trong suy tư của Đức Thánh Cha liên quan tới khắng định của
thánh Gioan: Từ nguyên thủy Ngôi Lời đã ở gần Thiên Chúa và nhờ Người mà muôn vật
được tạo thành, và không có Người thì chẳng có gì được tạo thành (Ga 1,1-3). Thánh
sử rõ ràng ám chỉ trình thuật tạo dựng trong các chương đầu sách Sáng Thế và đọc lại
chúng dưới ánh sáng của Chúa Kitô. Đây là một tiêu chuẩn nền tảng trong việc đọc Thánh
Kinh: Cưụ Ước và Tân Ước luôn luôn được đọc chung với nhau, và từ Tân Ước mở ra ý
nghĩa sâu xa hơn của cả Cựu Ước. Chính Ngôi Lời luôn luôn hiện hữu gần Thiên Chúa,
và chính Người là Thiên Chúa, và nhờ Người và cho Người mà tất cả được tạo thành (x.
Cl 1,16-17) đã làm người: Thiên Chúa vĩnh cửu và vô biên đã dìm mình trong cái hữu
hạn của con người, trong thụ tạo của Người, để tái dẫn đưa con người và toàn thụ tạo
tới với Người. Giáo Lý Giáo Hội Công Giáo khẳng định rằng: ”Việc tạo dựng thứ nhất
tìm thấy ý nghĩa và tột đỉnh của nó trong việc tạo dựng mới nơi Chúa Kitô, mà ánh
quang vượt ánh quang của việc tạo dựng đầu tiên” (s. 349).
Các Giáo Phụ đã
để Đức Giêsu và Ađam cạnh nhau đến độ định nghĩa Người là ”Adam thứ hai” hay Ađam
vĩnh viễn, hình ảnh toàn hảo của Thiên Chúa. Với việc nhập thể của Con Thiên Chúa,
xảy ra một cuộc tạo dựng mới, trả lời hoàn toàn cho câu hỏi ”Ai là con người”. Chỉ
nơi Đức Giêsu chương trình của Thiên Chúa đối với con người mới biểu lộ tràn đầy:
Người là con người vĩnh viễn theo Thiên Chúa. Công Đồng Chung Vaticăng II đã mạnh
mẽ nêu bật điều này: ”Thực vậy, mầu nhiệm về con người chỉ thực sự được sáng tỏ trong
mầu nhiệm Ngôi Lời nhập thể... Bởi vì Chúa Kitô, Ađam mới, biểu lộ con người cho con
người một cách tràn đầy và vén mở cho nó ơn gọi rất cao vời của nó” (GS 22; SGLGHCG,
359). Nơi Hài Nhi Con Thiên Chúa được chiêm ngắm trong lễ Giáng Sinh chúng ta có thể
nhận biết gương mặt thật của con người; và chỉ khi chúng ta rộng mở cho hoạt động
của ơn thánh Chúa và tìm theo Người mỗi ngày chúng ta mới thực hiện được chương trình
của Thiên Chúa đối với chúng ta.
Đức Thánh Cha đã chào tín hữu băng nhiều
thứ tiếng khác nhau. Chào các bạn trẻ người đau yếu và các cặp vợ chồng mới cưới ngài
nhắc cho mọi người biết rằng Chúa Nhât tới đây là lễ Chúa Giêsu chịu phép rửa. Đây
là dịp thuận tiện giúp suy tư trở lại việc thuộc về Chúa Kitô trong đức tin của Giáo
Hội. Đức Thánh Cha khuyên các bạn trẻ tái khám phá ra mọi ngày ơn thánh đến từ bí
tích Rửa Tội. Ngài khích lệ các bệnh nhân kín múc sức mạnh từ bí tích ấy trong những
lúc khổ đau, không được an ủi. Và ngài nhắn nhủ các cặp vợ chồng mới cưới biết diễn
tả dấn thân của bí tích Rửa tội trong cuộc sống gia đình.
Sau cùng Đức Thánh
Cha đã cất kinh Lạy Cha và ban phép lành tòa thánh cho mọi người.