THIÊN CHÚA KHÔNG COI THƯỜNG LỜI KHẤN NGUYỆN CỦA KẺ MỒ CÔI!
... Con tên là Edwin Paucar Huamán. Con chào đời ngày 20-5-1990 tại Cuzco
ở miền Nam nước Perù. Con rất thích môn thể thao nhưng thích nhất là
nghề nấu bếp. Con là một người trẻ thuộc giai cấp xã hội vô cùng khiêm hạ nhưng với
thiện chí lớn lao là ước muốn luôn luôn cải tiến để sống tốt lành hơn.
Ba
Má con thuộc vùng thượng Condigliero của Cuzco nơi mà quanh năm suốt tháng phải chịu
cái lạnh cắt da xé thịt. Con trải qua thời thơ ấu trong cái lạnh thể xác này, nhưng
nhất là cái lạnh trong trái tim. Bởi lẽ cả Ba lẫn Má con đều chết trong một tai nạn
lưu thông. Từ đó con sống kiếp mồ côi của một đứa trẻ nghèo thật nghèo. Con gởi gấm
tình yêu vào cảnh cô đơn và không bao giờ được hồng phúc nếm hưởng thế nào là tình
yêu của một người cha dành cho đứa con trai.
Tên thứ hai của con Paucar
là tên của một loài chim nhỏ có bộ lông vàng óng ánh. Ngày còn nhỏ con thường nghe
kể rằng khi nào chim Paucar cất tiếng hót thì đó là lời chúc mừng vì nó loan báo tin
vui: - Tin có thư và tin có khách đến thăm! Chính vì lý do này mà chim
Paucar luôn luôn làm tổ trên những cành cây cao nhất. Nhưng con, con lại là một con
chim nhỏ không có tổ!
Người nhận nuôi con là một phụ nữ vừa nghiện rượu vừa
nghèo. Bà không có tiền cho con ăn đủ no và cống hiến cho con một gia đình tan nát
trong đó con trải qua thời thơ ấu buồn thảm. Gia đình nghèo này chỉ có vài con bò
cái và giao cho con nhiệm vụ chăn bò. Năm con lên 7 tuổi họ gởi con đi học nơi trường
làng. Con học được hai năm thì năm lên 9 tuổi con bị một con bò cái húc làm gãy chân
phải. Thế là con bị mất một năm học. Năm sau con tiếp tục học cho đến 13 tuổi thì
con kết thúc chương trình tiểu học.
Năm 2004 con bắt đầu chương trình trung
học. Sau ba năm vì các xung khắc trong gia đình, con phải bỏ trường công và ghi danh
vào trường tư. Để có tiền trả học phí, con vừa đi học vừa đi làm. Có những ngày con
đến trường với cái bụng đói meo vì không có gì để ăn sáng.
Con còn nhớ như
in vào cái thời khốn khổ này, con thường bị phạt quỳ trong nhà vệ sinh của trường
vì đến lớp trễ. Vào một trong những lần bị phạt quì như thế, con vừa khóc vừa cầu
xin với Chúa: - Con muốn trở thành người nấu bếp để nấu cho người nghèo ăn!
Năm 2008 con kết thúc chương trình trung học. Bấy giờ con tự nhủ: - Mình phải
học nghề nấu bếp, nhưng mình lại không có tiền, làm thế nào đây? Thôi thì mình phải
kiếm việc làm trước rồi để dành tiền và sau đó thì học nghề làm bếp.
Một hôm,
qua đài phát thanh con nghe người ta tìm kiếm thợ làm việc cho một mỏ vàng nằm trong
rừng già của nước Peru. Con liền đến và xin việc làm. Đó là năm 2009. Nhưng việc làm
quá khổ mà đồng lương thì chết đói do nạn bóc lột của đám chủ vô nhân. Sau khi để
dành được một ít tiền con liền trở về Cuzco. Với số tiền dành dụm con mua được một
con bò tơ. Con thầm nghĩ con sẽ nuôi bò rồi bán lấy tiền để có thể học nghề làm bếp.
Cho đến một ngày, một người bạn cho con biết là Phong Trào Các Thừa Sai Tôi Tớ Người
Nghèo tìm người làm các công việc đồng áng. Ngay ngày hôm sau con thức dậy thật sớm
để đến xin việc làm với một âu lo nặng trĩu trong trái tim: - Không biết người
ta có nhận mình hay không?
Trái với lo sợ của con, con được tiếp đón nồng
hậu và được nhận ngay vào công việc. Nơi đồng ruộng vào lúc giữa trưa, con học biết
đọc Kinh Truyền Tin. Mỗi tuần một lần con được đi học giáo lý. Rồi vì biết rằng con
chưa được rửa tội, người ta lại chuẩn bị cho con được lãnh bí tích Rửa Tội.
Ngày 20-5-2010, ngày sinh nhật thứ 20 của con, con sung sướng mừng sinh nhật trong
Phong Trào Các Thừa Sai Tôi Tớ Người Nghèo. Đầu tháng 11 cùng năm con được hồng phúc
lãnh ba tích Rửa Tội, Thêm Sức và Thánh Thể.
Trước đó, vào tháng 7 con đã
thực hiện được giấc mơ thầm kín nhất là được chấp nhận chuyển từ công việc đồng áng
sang việc làm nơi nhà bếp. Thật là ân huệ nhưng không đến từ THIÊN CHÚA Từ Nhân!
Giờ đây con cảm thấy lòng mình tràn ngập tâm tình tri ân vì được ở trong Nhà của Các
Thừa Sai Tôi Tớ Người Nghèo Thế Giới Thứ Ba. Từ một đứa trẻ mồ côi nghèo nàn khốn
khổ, con được hồng phúc gặp gỡ THIÊN CHÚA trong Các Linh Mục và Tu Sĩ. Các vị yêu
thương con như một đứa con.
... ”THIÊN CHÚA không vị nể mà làm hại kẻ nghèo
hèn, nhưng nghe lời kêu xin của người bị áp bức. THIÊN CHÚA không coi thường lời khấn
nguyện của kẻ mồ côi, hay tiếng than van của người góa bụa. Nước mắt góa phụ lại không
giàn giụa trên gò má, và tiếng bà kêu lại chẳng cáo tội kẻ làm bà phải khóc
sao? Lời nguyện của người nghèo vượt ngàn mây thẳm. Lời nguyện chưa tới đích,
họ chưa an lòng. Họ sẽ không rời đi bao lâu Đấng Tối Cao chưa đoái nhìn,
chưa xét xử cho người chính trực và thi hành công lý”(Huấn Ca
35,13-18).
(”Missionari Servi dei Poveri (MSP) del Terzo Mondo”, Opus
Christi Salvatoris Mundi, Anno 25, 2o Quadrimestre 2012, trang 12-15)