SAO CÁC CON SỢ HÃI THẾ? CÁC CON KHÔNG CÓ ĐỨC TIN Ư? (CHÚA NHẬT XII/B)
LỜI CHÚA: Máccô 4,35-40
Ngày ấy, khi chiều đến,
Đức Chúa GIÊSU phán cùng các môn đệ rằng: ”Chúng ta hãy sang
bên kia biển hồ”. Các ông giải tán đám đông; vì Người
đang ở dưới thuyền, nên các ông chở Người
đi. Cũng có nhiều thuyền khác theo Người. Chợt có một
cơn bão lớn và những lớp sóng ùa vào thuyền đến nỗi thuyền sắp
đầy nước. Và Người thì ở đàng lái dựa
gối mà ngủ. Các ông đánh thức Người và nói: ”Thưa
Thầy, chúng con chết mất mà Thầy không quan tâm đến sao?” Chỗi
dậy, Người đe gió và phán với biển rằng: ”Hãy im đi,
hãy lặng đi”. Tức thì gió ngừng biển lặng như tờ.
Rồi Người nói với các ông: ”Sao các con sợ hãi thế? Các con không
có đức tin ư?” Bấy giờ các ông kinh hãi và nói với nhau rằng:
”Người là ai mà cả gió lẫn biển cũng đều vâng lệnh Người”?
SUY NIỆM
Trình thuật Phúc Âm theo thánh Matthêu nơi chương 4 câu 18-22
cho biết bốn môn đệ đầu tiên theo Đức Chúa GIÊSU làm nghề đánh cá. Khi Đức Chúa GIÊSU
gọi các ông thì hai anh em Phêrô và Anrê ”đang thả lưới
xuống biển”, còn hai anh em Giacôbê và Gioan thì ”đang ở trong
thuyền vá lưới với cha”. Do đó, khi di chuyển bằng thuyền
thì chính các môn đệ chở Đức Chúa GIÊSU đi, như trình thuật Tin Mừng thánh Máccô ghi
lại.
Điều đáng chú ý là thuyền đang ngon trớn, bỗng có một cơn bão lớn và
những lớp sóng ùa vào thuyền đến độ thuyền sắp đầy nước. Và Người thì ở đàng lái dựa
gối mà ngủ!
Thái độ của Đức Chúa GIÊSU quả lạ lùng! Sao Chúa lại có thể ngủ
yên trong khi con thuyền bị chao động mạnh, và nhất là, trong lúc các môn đệ cực nhọc
chèo chống, kinh hãi đối diện với cái chết? Chúa không hay biết gì về các hiểm nguy
đang xảy ra chung quanh sao?
Thưa Đức Chúa GIÊSU biết rất rõ! Với tư cách
THIÊN CHÚA, Đức Chúa GIÊSU biết rõ tất cả những gì đã xảy ra, đang xảy ra và sẽ xảy
ra. Thế nhưng, khi lên thuyền, hẳn các môn đệ tự nhủ: ”Thầy là Con THIÊN CHÚA, Thầy
chuyên nghề giảng dạy mọi người. Nhưng trong lãnh vực chèo thuyền, đánh cá, chắc chắn
Thầy không có kinh nghiệm gì hết, chính mình mới là người chuyên môn. Và đây là dịp
chứng tỏ cho Thầy thấy mình cũng có tí chút khả năng!” .. Do đó, lúc bình thường đã
đành, mà ngay cả khi bắt đầu gặp hiểm nguy, các môn đệ vẫn chưa kêu cầu cùng Đức Chúa
GIÊSU trợ giúp. Mãi đến lúc nước ùa vào đầy thuyền khiến thuyền sắp chìm, các môn
đệ mới kinh hãi và nghĩ đến Chúa. Các ngài đánh thức Người dậy và còn dám mở lời trách:
”Thưa Thầy, chúng con chết mất mà Thầy không quan tâm đến sao?”
Thái độ của
các môn đệ là thái độ muôn thưở của con người ở mọi thời đại, mọi nơi, mọi chốn. Đó
là thái độ tự cao, tự đại và tự tin quá mức. Đôi lúc còn dám tự xen vào những lãnh
vực không phải quyền hạn của mình, đặc biệt là lãnh vực tôn giáo và lãnh vực sự sống.
Trong lãnh vực tôn giáo, các nhà cầm quyền độc tài và vô thần tự xen vào nội bộ Giáo
Hội của các tín hữu Công Giáo. Trong lãnh vực sự sống, con người tự cho phép quyền
giết hại các thai nhi còn trong lòng mẹ, giết chết các người già nua, những người
bị bệnh nan y. Con người tự cho phép lèo lái vấn đề truyền sinh, tiêu diệt các chủng
tộc. Đó là những tội ác khủng khiếp nhất, vừa chống lại con người, vừa chống lại THIÊN
CHÚA... Con người quên rằng chính THIÊN CHÚA là Chủ Tể sự sống của muôn vật muôn loài.
Chỉ duy nhất THIÊN CHÚA có quyền quyết định mọi sự.
Trở lại với trình thuật
Tin Mừng. Các môn đệ tự cho mình chuyên nghiệp trong vấn đề thuyền chài hơn Đức Chúa
GIÊSU. Nhờ hiểm nguy, các ngài mới nhận ra khả năng giới hạn và cái bất lực của con
người trước sức tàn phá khủng khiếp của vũ trụ. Nhờ hiểm nguy, các môn đệ mới biết
chạy đến kêu cầu cùng Chúa. Kinh nghiệm cho thấy, đôi lúc, hoạn nạn và hiểm nguy là
những bài học quý giá, những kinh nghiệm vàng ngọc giúp con người nhận ra sự thật
về cái nhỏ bé, giòn mỏng của mình và về quyền năng cùng Tình Yêu vô bến vô bờ của
THIÊN CHÚA. Phải, chỉ có Tình Yêu của Chúa mới vô tận, vô biên, không ai lường được
cũng chẳng ai hiểu thấu.
Vừa khi nghe các môn đệ nói: ”Thưa Thầy,
chúng con chết mất mà Thầy không quan tâm đến sao?” Tức thì, Đức
Chúa GIÊSU chỗi dậy ngay. Người đe gió và phán với biển rằng: ”Hãy im đi,
hãy lặng đi”. Tức thì, gió ngừng biển lặng như tờ. Rồi Người nói
với các ông: ”Sao các con sợ hãi thế? Các con không có đức
tin ư?”
”Các con không có đức tin sao?” Đó cũng là
Lời Chúa trách cứ từng người, mỗi khi các tín hữu Công Giáo bấn loạn âu lo quá đáng
về những hiểm họa vật chất và tinh thần đang diễn ra trong xã hội và trong Giáo Hội.
Đừng nên quên rằng trong xã hội loài người và đặc biệt trong con thuyền Giáo Hội Công
Giáo, Đức Chúa GIÊSU KITÔ luôn luôn ngồi ở đàng lái. Người không ngủ nhưng Người ngồi
im chờ đợi. Người chờ đợi bởi vì Người tôn trọng tự do của mỗi người. Người chờ đợi
con người biểu lộ cùng Người lòng tin tưởng tuyệt đối nơi sự trợ giúp vạn năng và
tình yêu vô biên của Người.
Hãy tôn thờ và cảm tạ tri ân THIÊN CHÚA hàng ngày.
Không nên đợi đến lúc gặp hiểm nguy mới kêu cầu cùng Người. Mỗi giây phút trong cuộc
sống, cá nhân cũng như cộng đoàn, ước chi từng tín hữu Công Giáo biết đặt trọn đức
tin, niềm hy vọng và tình yêu nơi THIÊN CHÚA là CHA Nhân Ái và giàu lòng Từ Bi.