ĐỨC MẸ MARIA LÀ NGUỒN AN ỦI VÀ HY VỌNG CHO LOÀI NGƯỜI!
... Andrea - con trai chúng tôi - năm nay 11 tuổi. Tuy nhiên, theo ý kiến các
bác sĩ hiện diện vào thời kỳ tôi sinh hạ bé thì trẻ sơ sinh này mắc một chứng tật
nguyền di-truyền ngoại-thường, có lẽ sẽ chỉ có thể sống sót vài phút đồng hồ sau khi
cất tiếng khóc chào đời. Thật vậy, đối với khoa học thì bé Andrea không thích ứng
với sự sống! Hay nói cách tàn nhẫn hơn theo ngôn ngữ của các bác sĩ lúc đó thì có
lẽ bé Andrea không nên sống sót!
Thật khủng khiếp đối với chúng tôi là bậc
cha mẹ trẻ khi nghe các bác sĩ tuyên bố thẳng-thừng như thế! Từng giờ qua đi, từng
ngày qua đi chúng tôi chuẩn bị đón nhận tin dữ! Bé Andrea có thể tắt thở vào bất cứ
lúc nào!
Rồi trong những tháng ngày đầy tràn âu-lo ấy chúng tôi luôn luôn
đau đớn tự hỏi phải chăm sóc bé Andrea như thế nào đây??? Kể cả chuyện chúng tôi sẵn
sàng bán tất cả để mang con đi chữa trị nơi một thành phố xa xăm nào đó ở trên quả
địa cầu này, nếu tình thế bắt buộc! Thế nhưng than ôi cùng lúc chúng tôi cũng biết
rõ chứng bệnh của con trai là chứng nan-y không phương thuốc nào có thể chữa trị được!
Chúng tôi biết rõ con có thể chết nên chỉ còn lại duy nhất Đức Tin Công Giáo của chúng
tôi, niềm tin kiên vững đặt trọn vào THIÊN CHÚA là CHA.
Trong thời gian này
chúng tôi thường ký thác bức ảnh chụp gia đình chúng tôi cho các bạn hữu thuộc hội
UNITALSI (tổ chức thiện nguyện của Ý) thường xuyên đưa các bệnh nhân đi hành hương
Lộ-Đức. Chúng tôi xin các bạn hữu đặt bức ảnh gia đình nơi Hang Đá Đức Mẹ kèm theo
lời cầu xin tha thiết của chúng tôi. Chúng tôi ở nhà hiệp ý với các bạn ở Lộ-Đức để
cùng dâng lên Đức Trinh Nữ MARIA Vô Nhiễm Nguyên Tội các ước nguyện chân thành nhất
của chúng tôi.
Cứ thế thời gian trôi qua cho đến khi Andrea tròn một tuổi
và sức khoẻ có vẽ ổn định đến độ bé có thể sống một cuộc sống gần như giống các trẻ
em cùng tuổi. Dĩ nhiên bé Andrea vẫn là đứa bé bệnh hoạn, yếu ớt cần được chăm sóc
cách riêng, nhưng chúng tôi cố gắng tối đa làm cho bé có cuộc sống bình thường hết
sức có thể.
Cho đến khi bé Andrea có thể thực hiện một chuyến đi nước ngoài
chúng tôi liền ghi tên nơi Hội UNITALSI để mang bé đi hành hương Lộ-Đức. Thật tuyệt
vời và thật cảm động. Tổ Chức UNITALSI có đủ cơ cấu và yếu tố cần thiết khiến cho
Andrea hoàn toàn sát nhập vào nhóm các trẻ em bệnh tật đi hành hương. Từ đó chúng
tôi theo Nhóm Thiện Nguyện UNITALSI đi hành hương Fatima, San Giacomo di Compostella,
Loreto và cũng đi hành hương Thánh Địa nữa.
Từ sau các kinh nghiệm vừa thân-thương
vừa thiêng-liêng tràn đầy Đức Tin giữa tháng ngày sống trong âu lo và hy vọng ấy,
chúng tôi bỗng nẩy ra sáng kiến thành hình một quyển sách trắng. Nghĩa
là nơi cuốn sách này, chúng tôi bắt đầu viết lại câu chuyện bé Andrea của gia đình
chúng tôi như một chứng từ Đức Tin Công Giáo muốn san sẻ với các bà mẹ khác. Chúng
tôi trao cuốn sách cho các vị hữu trách Nhà Nguyện của Bệnh Viện Nhi Đồng
Meyer nổi tiếng ở thành phố Firenze thuộc miền Bắc nước Ý.
Chúng
tôi mời gọi các Bà Mẹ khác, các Cha Mẹ khác cũng kể lại câu chuyện của gia đình họ
kèm theo các lời nguyện tín thác nơi sự trợ giúp của Đức Nữ Trinh Rất Thánh MARIA.
Trong sách cũng có các lời nguyện và các hình do chính các trẻ em đang chữa trị trong
Bệnh Viện Nhi Đồng Meyer vẽ.
Cuốn sách với những trang giấy trắng còn lại
được chuyển từ tay này sang tay khác trong toàn Bệnh Viện. Thật là sáng kiến tuyệt
vời. Bởi lẽ mọi người hăm hở viết vào đó các kinh nghiệm đau thương của câu chuyện
riêng và nhất là viết lên các hy vọng cùng niềm tin tưởng phó thác nơi sự trợ giúp
của THIÊN CHÚA Nhân Lành và của Hiền Mẫu MARIA Thiên Quốc.
Cuốn sách nhận
được sự hưởng ứng nồng nhiệt đến độ
một cuốn không đủ phải bắt đầu cuốn thứ hai .. Cả hai
cuốn này chúng tôi trao cho cho Nhóm Gia Đình của vùng Toscana (Bắc
Ý) khi họ đi hành hương Lộ-Đức. Chính họ đặt
hai cuốn sách nơi Hang Đá Đức Mẹ.
Nơi hành lang bệnh viện
nhi đồng Meyer ở Firenze tôi gặp không biết bao nhiêu bà mẹ. Trên gương mặt họ tôi
đọc thấy các âu lo sầu khổ mà chính tôi từng cảm nghiệm và đã trải qua. Trong ánh
mắt ngơ ngác sợ hãi của các bệnh nhân tí hon, tôi cũng gặp lại ánh mắt của chính Andrea
con trai tôi. Vì thế, vào tháng 7 năm nay - 2011 - khi đi hành hương Trung
Tâm Thánh Mẫu Lộ-Đức và đứng trước Hang Đá Đức Mẹ,
tôi đã ký thác tất cả mọi nỗi đau khổ của con người cho Đức Nữ Trinh Rất Thánh MARIA
Vô Nhiễm Nguyên Tội. Mẹ là suối nguồn của an ủi, an bình và hy vọng cho con cái loài
người.
Chứng từ của bà Federica Bresci tín hữu Công Giáo Ý.
... Kinh dâng nước Việt Nam cho Đức
Mẹ MARIA Vô Nhiễm Nguyên Tội
Lạy Mẹ MARIA Vô Nhiễm Nguyên Tội,
chúng con toàn thể giáo hữu Việt Nam hết lòng tin cậy chạy đến cùng
Mẹ. Mẹ là Mẹ THIÊN CHÚA, là Mẹ chúng con, Mẹ là Nữ Vương Toàn Năng,
là Đấng bầu cử cho chúng con trước tòa Chúa. Biết bao nhiêu lần,
Mẹ đã cứu vãn Giáo Hội, và các dân tộc trong cơn nguy biến.
Chúng con hết lòng thành kính hiến dâng Giáo Hội và tổ quốc Việt Nam cho Trái Tim
Vô Nhiễm Nguyên Tội Mẹ. Để thực hành mệnh lệnh của Mẹ, và để
nhờ Mẹ che chở phù trì, ngày nay và mãi mãi. Xin Mẹ gìn giữ Giáo Hội Việt
Nam. Xin Mẹ soi sáng hàng Giáo Phẩm, dìu dắt và thánh hóa các Linh Mục. Xin Mẹ giúp
sức cho toàn thể giáo dân được trung thành giữ luật Chúa, và sốt sắng
làm việc tông đồ. Xin Mẹ nâng đỡ và ủi an những anh chị
em của chúng con, đang phải khốn khó vì Đạo Chúa.
Xin Mẹ chúc lành cho tổ quốc Việt Nam. Xin Mẹ hướng dẫn các nhà lãnh
đạo dân tộc, xin Mẹ đem tinh thần Phúc Âm thấm nhuần tất
cả các cơ cấu quốc gia, xin Mẹ cho toàn thể dân Việt biết đoàn
kết, để cùng nhau xây dựng lại giang sơn. Nhất
là xin Mẹ cứu chúng con thoát nạn Cộng Sản vô thần, để mọi người
được sống trong tự do, hòa bình, ngõ hầu Nước Chúa được
mở rộng khắp nơi. Chúng con nguyện muôn đời ghi nhớ
ơn Mẹ, và cùng nhau xây dựng một đền thờ hay một công tác nào
khác dâng kính Trái Tim Vô Nhiễm Nguyên Tội Mẹ, để lưu truyền
cho hậu thế ơn che chở đặc biệt của Mẹ. Lạy
Mẹ MARIA Vô Nhiễm Nguyên Tội, chúng con thành khẩn kêu đến Mẹ, vì chúng
con biết Mẹ sẽ nhậm lời chúng con. Và mặc dầu mọi nỗi khó khăn hiện
tại, chúng con tin chắc Trái Tim Mẹ sẽ thắng. AMEN.
(”Lourdes Magazine”,
La rivista del pellegrino, n. 184 - Settembre-Ottobre 2011, trang 38-39)