Chúa Nhật 29-5-2011 tại đền thờ Thánh Tâm, Đức Cha Georges Pontier, Tổng Giám Mục
Marseille (Nam Pháp) truyền chức phó tế vĩnh viễn cho thầy Pierre Atlante 54
tuổi. Xin nhường lời cho thầy nói về ý nghĩa việc phục vụ anh chị em nghèo, sống lang
thang đường phố.
Song Thân tôi gốc Ý. Hai vị xuất thân từ thành phố Marsala
thuộc tỉnh Trappani trên đảo Sicilia (Nam Ý). Nhưng hai vị gặp nhau và lấy nhau bên
nước Tunisie. Trong gia đình, chúng tôi nói thổ ngữ Sicilia và hàng năm vào mùa hè
cả gia đình lại về quê Sicilia để nghỉ.
Năm 18 tuổi tôi vào quân đội trong
ngành chuyên viên thợ máy xe hơi và đổ bộ lên Marseille. Tại đây tôi gia nhập binh
chủng hải quân và phục vụ ở Béziers. Thật ra quân đội không phải là ơn gọi của tôi.
Tôi chỉ thích phiêu lưu và muốn thám hiểm. Tôi ở trong quân ngũ 15 năm và không hề
tham gia bất cứ trận chiến nào.
Tôi lập gia đình rất sớm vào năm 22 tuổi và
có hai con. Nhưng thử thách xuất hiện. Cuộc sống hôn nhân tan vỡ. Vợ tôi bỏ đi và
để tôi ở lại với hai đứa con. Tôi thắng vượt thử thách nhờ tinh thần của phong trào
Hướng Đạo mà tôi là một thành viên. Hướng Đạo dạy tôi biết tháo-vát và không sợ gian
nguy. Rồi tôi cũng được nâng đỡ từ tình bạn của bậc cha mẹ các hướng đạo sinh.
Sau khi rời quân ngũ tôi trúng tuyển vào ngành cảnh sát và phục vụ cho Bộ Nội Vụ.
Được chỉ định làm việc tại Marseille tôi ghi tên cho hai con vào nhóm Hướng Đạo Sainte
Anne. Chính tại đây mà tôi bị ”lôi vào tròng” nghĩa là bị cuốn hút vào các hoạt động
của phong trào Hướng Đạo và Hội Bác Ái Secours Catholique!
Thật ra tôi rất
do dự trước khi dấn thân vào các sinh hoạt của phong trào và hội đoàn, bởi lẽ tôi
không có nhiều thời giờ rãnh rỗi. Nhưng vì sự khích lệ thúc đẩy của nhiều người mà
tôi bắt đầu làm thử một chuyến đi tuần ban đêm với Nhóm Secours Catholique. Tôi khởi
sự một lần ... và từ đó không ngừng nữa! Chúng tôi gồm khoảng 100 nhân viên thiện
nguyện và thay phiên nhau mỗi tuần làm 6 chuyến đi tuần. Tôi nối kết mối giây huynh
đệ thân tình với các anh chị em sống ngoài đường phố và quen biết hầu hết các anh
chị em này. Đối với tôi, Phục Vụ là ứng dụng Lời Chúa vào cuộc sống.
Tôi cũng
là thành viên của Hội Công Giáo Tiến Hành ngành thợ thuyền. Đoạn Phúc Âm tôi ưa chuộng
nhất là chương 25 theo thánh Matthêu trong đó gợi lên tất cả các hình thức nghèo khổ:
đói, khát, tù đày, ngoại kiều, nghèo nhân bản, nghèo luân lý và nghèo thiêng liêng.
Và câu kết thúc: ”Các con đã làm cho chính Thầy!” Thật quá rõ ràng!
Thời gian
trôi qua cho đến ngày có người thuộc giáo xứ Sainte-Marguerite đặt câu hỏi:
- Sao anh không trở thành phó tế vĩnh viễn?
Tôi đắn đo suy nghĩ và đem
vấn đề bàn thảo với hai Linh Mục. Chúng tôi thấy rằng chuyện không thể được, xét vì
tôi đang trong tình trạng sống ly thân với vợ. Cuối cùng, thể theo nguyện ước của
các thiện nguyện viên, tôi bắt đầu tiến trình chính thức ly dị vợ và xin giải hôn
phối. Đây thật là thời gian dài và khó khăn về mặt luân lý: 4 năm để phân định, 3
năm theo đuổi cuộc huấn luyện với các giáo sư đại chủng viện và 3 năm kết thúc học
trình phó tế vĩnh viễn. Vị chi tất cả là 10 năm! Phải kiên trì lắm mới có thể đeo
đuổi được!
Đối với tôi, sứ mệnh phó tế vĩnh viễn là mối giây liên kết giữa
Giáo Hội và các tín hữu xa lìa Giáo Hội. Chúng tôi là thừa tác viên của cánh cửa mở
rộng, đón mời mọi người bước vào. Tôi ước muốn trở thành tiếng nói của người nghèo.
Phụng Vụ là dấu chỉ. Phó tế mang bánh và rượu - hoa quả của trái đất và lao công con
người - và đặt lên bàn thờ. Cùng với bánh và rượu, phó tế cũng mang theo niềm vui,
nỗi buồn và muôn vạn hình thức nghèo đói. Tôi cũng ước ao trở thành dấu chỉ của Đức
Chúa GIÊSU KITÔ Tôi Tớ bằng đối thoại và bằng hành động.
... ”Tôi là Phaolô,
tôi tớ của THIÊN CHÚA và Tông Đồ của Đức Chúa GIÊSU KITÔ,
có nhiệm vụ đưa những kẻ THIÊN CHÚA chọn đến Đức
Tin và sự nhận biết chân lý phù hợp với đạo thánh, với niềm hy vọng
được sống đời đời mà THIÊN CHÚA, Đấng
không hề nói dối đã hứa từ thửơ đời đời.
Vào đúng thời đúng buổi, Người đã
biểu lộ Lời Người trong lời rao giảng đã được
giao phó cho tôi, theo lệnh của THIÊN CHÚA, Đấng Cứu Độ
chúng ta. Tôi gởi lời thăm anh Titô, người con tôi thực sự sinh ra trong
cùng một Đức Tin chung. Xin THIÊN CHÚA là CHA và xin Đức
Chúa GIÊSU KITÔ, Đấng Cứu Độ chúng ta, ban cho anh ân sủng và
bình an” (Titô 1,1-4).
(”Église à Marseille”, Le Mensuel Du
Diocèse De Marseille, No 7, Juillet-Aout 2011, trang 7)