Cô Maria Valtorta là tín hữu Công Giáo đạo đức người Ý. Cô chào đời ngày 14-3-1897
tại Caserta (Nam Ý) và qua đời ngày 12-10-1961 tại Viareggio. Maria là ái nữ của ông
Giuseppe Valtorta và bà Iside Fioravanzi.
Là con gái duy nhất nhưng
Maria không có diễm phúc được mẹ nuông chìu như bao trường hợp con một và giàu có
khác. Trái lại, bà Iside rất nghiêm khắc và gần như nhẫn-tâm hành hạ con gái triền
miên. Bù lại, Maria được cha hiền thương yêu vô kể.
Sau 2 vụ hôn nhân bất
thành vì bị chính mẹ ruột cản ngăn và phá vỡ, cô Maria bị bệnh và từ năm 1934 - 37
tuổi - cô phải nằm liệt giường. Thời gian này cô được Cha Romualdo Maria Migliorini,
Linh Mục dòng ”Tôi Tớ Đức Mẹ MARIA” hướng dẫn về đường thiêng liêng. Nhận thấy cô
có tâm hồn đạo đức đặc biệt, Cha truyền cho cô phải viết tự thuật. Vâng lời Cha Linh
Hướng, cô viết lại cuộc đời mình như kể chuyện một cánh hoa tím, ẩn khuất, bé bỏng
và khiêm tốn. Trong quyển tự thuật, cô Maria viết rất nhiều về người cha dấu ái, ông
Giuse Valtorta (1862-1935).
Bên cạnh người mẹ quá nghiêm khắc và ác độc, Ba
tôi là tất cả đối với tôi: che chở, cảm thông và làm cho tôi được hạnh phúc. THIÊN
CHÚA cho tôi trí nhớ thật sớm. Nhờ đó mà tôi nhớ rất rõ những chi tiết xảy ra từ thời
thơ ấu.
Từ năm lên 3 tuổi, vào giờ rãnh và nhất là vào ngày Chúa Nhật, Ba
đưa tôi đi dạo chơi với người. Đây là lúc tôi thỏ thẻ thổ lộ cùng Ba tất cả và hỏi
Ba nhiều điều. Trong khi đó thì Ba thật hiền từ, nhẫn nhục, chăm chú lắng nghe và
giải thích cho tôi biết. Mặc dầu còn nhỏ tuổi nhưng tôi tỏ ra là cô bé thông minh,
biết quan sát, biết tìm hiểu và có tâm hồn chiêm niệm. Trước các khả năng này, Ba
trả lời các câu hỏi của tôi cách nghiêm chỉnh. Người không coi tôi như đứa con nít
nhưng người cư xử với tôi như người lớn có óc thông minh bén nhậy. Tôi học nơi Ba
không biết bao nhiêu đức tính cao đẹp. Ngoài ra, các môn học như sử ký địa lý, dầu
khô khan khó nhớ thế nào nhưng khi Ba giải thích liền trở thành dễ nhớ và dễ hiểu.
Đối diện với cô học trò thông minh, Ba tôi là vị thầy tốt lành bao la. Tôi cảm thấy
an toàn, vững dạ khi ở bên cạnh Ba và hoàn toàn tín thác nơi tình thương yêu, sự bao
bọc, chở che cảm thông của Ba.
Hình ảnh từ-ái nhân hậu của thân phụ giúp tôi
ngay từ thời thơ bé hiểu sâu xa ý nghĩa câu nói: ”THIÊN CHÚA là CHA”. Chỉ cần nhìn
Ba đủ giúp tôi hiểu tình phụ tử của THIÊN CHÚA đối với con cái loài người. Mức độ
nhân lành, sự khôn ngoan, Tình Yêu THIÊN CHÚA - CHA Trên Trời - tất cả những đức tính
này, tôi cảm nhận, đo lường được qua tình yêu của người cha trần thế của tôi. Và tôi
yêu mến THIÊN CHÚA thật, vì tôi kinh nghiệm thế nào là yêu mến một Người Cha!
Giờ đây, khi tôi viết những dòng chữ này thân phụ tôi đã là người quá cố. Người được
Chúa gọi về, sau khi trải qua không biết bao nhiêu đau thương thử thách. Nhưng đối
với tôi, tôi vẫn tiếp tục yêu thương Ba. Hạnh phúc thay và êm ái thay, mỗi khi ngước
mắt nhìn trời cao, tôi có thể nói với cha hiền đang chiêm ngưỡng thánh nhan THIÊN
CHÚA trên thiên quốc: - Ba yêu dấu, nơi trần
gian này, con đã không bao giờ làm cho Ba phải buồn, phải khóc!
Giờ đây, có hai tên gọi thật thâm sâu, thật dấu ái đối với tôi. Đó là danh thánh ”ĐứcChúa GIÊSU” và tiếng kêu ”Ba ơi!” Đó cũng là hai mối tình đậm đà và
trung tín nhất đời tôi.
Ngày thân phụ tôi qua đời, gương mặt người bỗng trở
lại nét đẹp nguyên vẹn của thời trai trẻ, thông minh và tuấn tú. Hình ảnh này an ủi
tâm hồn tôi rất nhiều, vì tôi hiểu rằng: - Ba tôi là người công chính và thánh
thiện!
... ”Người bôn ba hiểu rộng biết nhiều. Kẻ giàu kinh nghiệm
phát biểu thật thông minh. Ai không từng trải thì hiểu biết nông cạn, còn người
bôn ba thì lanh lợi, tháo vát. Trong những chuyến du hành, tôi đã được
thấy nhiều chuyện, đã hiểu nhiều điều mà không thể nói
hết. Đã nhiều lần tính mạng tôi lâm nguy, nhưng nhờ kinh
nghiệm, tôi đã thoát chết. Những người kính sợ THIÊN CHÚA
sẽ được sống lâu dài, vì họ cậy trông vào Đấng cứu thoát
họ. Ai kính sợ THIÊN CHÚA thì không sợ hãi gì, họ không run rẩy, vì chính nơi
Người, họ hằng cậy trông. Phúc thay tâm hồn kẻ kính sợ THIÊN CHÚA! Họ
nương tựa vào ai? Và ai nâng đỡ họ? THIÊN CHÚA để
mắt trông nom những ai yêu mến Ngài. Ngài là khiên mộc vững chắc, là sức mạnh
đỡ nâng, là tàn che gió nóng, là bóng mát giữa trưa. Ngài giữ
gìn cho khỏi vấp ngã, và bảo vệ cho khỏi té nhào. Ngài nâng cao tâm hồn, sáng soi
con mắt. Ngài ban sức khoẻ, sự sống và phúc lành” (Sách Huấn Ca 34,9-17).