Trong thế kỷ 20 vừa trôi qua, tại Âu Châu bên nước Pháp có một triết gia nổi tiếng
vô thần và vô luân lý. Ông thông minh trí thức nhưng thuộc loại vô thần thứ thiệt.
Danh tánh ông là Sintennis. Một trong những câu nói khinh khi chế nhạo của ông là
câu xác quyết: - Con người sẽ không bao giờ có thể tưởng tượng ra sự hiện hữu
của THIÊN CHÚA nếu không có các Linh Mục dạy dỗ họ.
Xác tín về cái luận đề
vô thần của mình, ông muốn đưa ra một bằng chứng cụ thể hầu có thể bảo vệ cái luận
đề ấy. Ông muốn minh chứng ngược lại luận đề con người sinh ra với tâm tình tôn giáo.
Ông cẩn trọng chọn một hài nhi vừa dứt sữa mẹ và đích thân chăm sóc hài nhi. Ông cẩn
thận canh phòng để không ai có thể đến gần và nói với con trẻ về THIÊN CHÚA. Đứa bé
lớn lên trong khung cảnh bị cắt đứt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, không hề tiếp
xúc với bất cứ ai cũng không được dạy dỗ hay nghe nói gì về tôn giáo.
Đứa
trẻ tiến dần vào tuổi khôn. Thế rồi bất chợt vào một buổi sáng lúc mặt trời vừa ló
dạng, đứa bé một mình đi xuống vườn. Nhà triết học Sintennis ẩn mình một nơi và chăm
chú quan sát các hành động cùng cử chỉ của cậu bé. Cậu bé tiến đến một dòng suối trong
veo chảy qua vườn, nơi đang có ánh mặt trời rạng đông chiếu vào và tỏa ra tia sáng
chói chang. Thật là cảnh tượng tuyệt đẹp!
Khi đứng trên bờ dòng suối, cậu
bé quay mặt về hướng đông, nơi có mặt trời xuất hiện trong vẽ đẹp huy hoàng của một
buổi bình minh. Cậu bé nhìn vào mặt trời và reo lên: - Ôi Mặt Trời, nếu
ngài đẹp như thế này, thì Đấng
tạo dựng nên ngài hẳn sẽ phải đẹp hơn ngài
biết là chừng nào! Nếu ngài có dịp diện kiến Đấng
Tạo Dựng nên ngài thì xin ngài thưa với
Đấng Tạo Thành rằng: ”Con yêu mến Đấng Tạo
Thành lắm lắm!”
Nhà triết học vô thần Sintennis giật nẩy mình. Ông
sửng sờ nhận ra đứa trẻ có một ý tưởng tuyệt vời về Đấng Tối Cao, mặc dầu không một
ai trên cõi đời này nói với cậu bé về Đấng Tạo Thành. Ông từ từ tiến lại gần cậu bé
và ngạc nhiên đặt câu hỏi: - Con học ở đâu để biết rằng Mặt Trời được dựng nên
bởi Người-Nào-Đó???
Cậu bé ngây thơ trả lời: - Con học
được điều này khi suy nghĩ rằng: không phải
con cũng không phải ngài đã ném Mặt Trời lên trên Bầu
Trời cao xanh lộng lẫy ấy!!!
Triết gia Sintennis thật sự ngỡ ngàng
và vô cùng xúc động. Ông kêu lên: - Hỡi các triết gia, các ông tự lừa dối chính
mình! THIÊN CHÚA hiện hữu và con người mang nơi mình những dấu hiệu rõ ràng không
thể chối cãi. THIÊN CHÚA hiện hữu và kẻ nào dám chối bỏ sự hiện hữu của THIÊN CHÚA
thì đúng là kẻ đáng thương!!!
... Câu chuyện thứ hai mang nét đẹp cao sang
trong khung cảnh trang trọng quý phái. Chứng tá khuyến khích con người phải tôn thờ
THIÊN CHÚA trên hết mọi vua chúa bèo bọt chóng qua của trần gian này.
Thánh
Thomas More (1478-1535) là quan Đại Chưởng Ấn Công Giáo của triều đình Anh Quốc
dưới thời vua Henri VIII (1491-1547). Một ngày kia, quan Thomas More tham dự Thánh
Lễ thật sốt sắng. Thái độ cung kính của quan khiến mọi người vô cùng cảm kích. Bỗng
người hầu của nhà vua xuất hiện và báo tin nhà vua muốn gặp quan Đại Thần. Nhưng thánh
Thomas vẫn quỳ yên không nhúc nhích. Thời gian ngắn sau đó nhà vua lại truyền lệnh
lần thứ hai muốn triệu vời quan chưởng ấn vào diện kiến. Nhưng quan Thomas More không
mảy may quan tâm lo lắng. Quan vẫn tiếp tục tham dự Thánh Lễ như không có chuyện gì
xảy ra.
Khó chịu vì thấy quan chưởng ấn coi khinh lệnh truyền, nhà vua gởi
sứ giả đến lần thứ ba với lời nhắn không được trì hoãn đến trình diện nhà vua. Lần
này thì quan chưởng ấn Công Giáo trịnh trọng nói với sứ giả về tâu lại cùng nhà vua
rằng: - Trong lúc này đây, tôi đang bận việc
với Đấng Tối Cao, uy quyền gấp vạn lần nhà vua!
... ”Trời xanh tường thuật vinh quang THIÊN CHÚA, không trung loan báo
việc tay Ngài làm. Ngày qua mách bảo cho ngày tới, đêm này kể lại
cho đêm kia. Chẳng một lời lẽ, chẳng nghe thấy âm thanh, mà tiếng vang
đã dội khắp hoàn cầu và thông điệp loan đi tới
chân trời góc biển. Chúa căng lều cho thái dương tại
đó, thái dương xuất hiện như tân lang rời khỏi loan phòng, và
vui sướng lên đường như tráng sĩ. Từ chân
trời này, thái dương xuất hiện, rồi chuyển vần mãi đến
chân trời kia, chẳng có chi tránh khỏi ánh dương nồng. Luật pháp THIÊN
CHÚA quả là hoàn thiện, bổ túc cho tâm hồn. Thánh ý Chúa thật là vững chắc,
cho người dại nên khôn. Huấn lệnh Chúa hoàn toàn ngay thẳng, làm hoan hỷ cõi
lòng. Mệnh lệnh Chúa xiết bao minh bạch, cho đôi mắt rạng ngời. Lòng
kính sợ THIÊN CHÚA luôn trong trắng, tồn tại đến muôn đời.
Quyết định Chúa phù hợp chân lý, hết thảy đều công minh,
thật quý báu hơn vàng, hơn vàng y muôn lượng, ngọt ngào hơn mật
ong, hơn mật ong nguyên chất” (Thánh Vịnh 19(18) 2-11).
(”La
Mia Messa”, volume IV, Settembre-Ottobre-Novembre/2009, Anno III/B, Casa Mariana Editrice,
trang 390-391)