Cụ già Franco Turoli, người làng Seregno, miền Bắc nước Ý. Cụ nổi tiếng
khô đạo. Nhưng một biến cố quan trọng xảy ra khiến cuộc đời cụ đảo lộn tận gốc rễ.
Chính cụ kể lại như sau.
Tất cả bắt đầu trong đêm 19 rạng ngày 20-12-1988,
một vài ngày trước khi tôi mừng sinh nhật thứ 65. Lần đầu tiên tôi bị đứng tim, gần
kề cõi chết. Từ rất lâu trước đó, tôi không hề sống đạo chút nào. Tôi sống xa nhà
thờ, xa Giáo Hội của THIÊN CHÚA. Chỉ có điều đáng nói: trong trái tim hững hờ lạnh
lẽo, tôi vẫn còn nhen nhúm chút lửa tình yêu, dành cho Đức Trinh Nữ Rất Thánh MARIA.
Đêm hôm đó, khi thần chết thập thò trước cửa, tâm thần bấn loạn, tôi ngước mắt kêu
cầu cùng Đức Mẹ MARIA, van xin Đức Mẹ đoái thương trợ giúp. Và Đức Mẹ đã lắng nghe
lời tôi nguyện xin. Tôi thoát hiểm nguy cách lạ lùng.
Nhưng rồi chứng nào
tật đó. Hiểm nguy qua, đến thời kỳ dưỡng bệnh, tôi quên mất ơn lành Đức Mẹ ban, tiếp
tục sống trong nguội lạnh hờ hững. Tôi không hề nghĩ đến việc sống đạo, trở về với
Đức Tin Công Giáo. Nỗi buồn khổ duy nhất của tôi lúc bấy giờ là phải nghỉ việc và
rất sợ hãi mỗi khi màn đêm buông xuống .. Tuy nhiên, tôi bỏ quên Đức Mẹ nhưng Đức
Mẹ không bỏ rơi tôi.
Tim tôi cứ bị đau hoài cho đến năm 1991 thì tôi bị thêm
chứng bệnh suyễn rất nặng, đặc biệt về đêm. Tâm thần tôi càng bấn loạn hơn. Một ngày,
nơi nhà thương, trong tâm tình tuyệt vọng, tôi lần bước đến nhà nguyện. Quỳ trước
bức ảnh Đức Mẹ MARIA, tôi vừa kêu xin Đức Mẹ trợ giúp, vừa hứa với Đức Mẹ:
- Từ đây con sẽ lần chuỗi Mân Côi mỗi ngày.
Tôi không nhớ
rõ tôi bắt đầu lần chuỗi Mân Côi khi nào, chỉ thấy rằng, bệnh tình mỗi ngày một thuyên
giảm. Sức khoẻ của tôi khả quan hơn. Trong khi đó đời sống đạo cũng thay đổi. Tôi
đi lễ thường xuyên và hết lòng ước ao rước Mình Thánh Đức Chúa GIÊSU KITÔ.
Sau cùng, việc phải đến đã đến. Vào buổi chiều ngày 16-3-1992, trong một nhà thờ nhỏ
và vắng người, tôi xưng tội và rước vào lòng Đức Chúa GIÊSU Thánh Thể Dấu Ái .. Thật
là một kinh nghiệm và kỷ niệm tuyệt vời.
Kể từ ngày hôm đó, với sự trợ giúp
của ơn thánh Chúa, con đường thống hối cứ thế tiếp tục. Gần đây, bệnh tình của tôi
có phần trầm trọng hơn. Sức khoẻ của tôi yếu kém. Nhưng tôi không lo âu cũng không
sợ hãi, nhất là mỗi khi đêm về. Và trong những cơn đau đớn hoặc những lúc gặp khó
khăn, tôi biết mình phải chạy đến với Ai, phải tìm nương tựa nơi Người nào.
Ngoài sự trợ giúp thiêng liêng của Đức Chúa GIÊSU KITÔ và Đức Mẹ MARIA, tôi còn nhận
được sự trợ giúp cụ thể nơi những anh chị em khác. Tôi nhận được nhiều và tôi cũng
tìm cách cho đi.
Giờ đây trong những ngày cuối đời, niềm an ủi duy nhất của
tôi là kinh nguyện. Kinh nguyện giúp tôi sống an vui, ngày qua ngày.
(”Madre
e Regina”, 4/1995, trang 13)
KINH THÁNH MẪU LA VANG của Tổng Giáo Phận
Huế nhân dịp mừng kỷ niệm 200 năm (1798-1998) Đức Mẹ hiện
ra tại La Vang.
Lạy Mẹ MARIA Thánh Mẫu La Vang, đầy
muôn ơn phước, ngời chói vạn hào quang, muôn vàn Thần Thánh không
ai sánh bằng. Đức Chúa Trời đã đoái thương
chọn Mẹ, tinh tuyền thánh thiện, sinh Đấng Cứu
Độ muôn loài. Mẹ đã chọn La Vang mà hiện đến,
cứu giúp hộ phù tổ tiên chúng con lương giáo, giữa thời ly loạn
cấm cách, khốn khổ trăm bề. Từ ấy gót chân Mẹ bước
đến, vẫn mãi đầy ơn thiêng. Ơn phần
hồn, ơn phần xác, người bệnh tật, kẻ ưu phiền,
nào ai cầu khẩn mà Mẹ không nhậm lời. Lạy Mẹ MARIA, Thánh Mẫu La Vang,
Mẹ là Thánh Mẫu Chúa Trời, cũng là Thánh Mẫu loài người chúng
con. Cúi xin xuống phước hải hà, đoái thương con
cái thiết tha van nài. Xin cho chúng con tấm lòng từ bi nhân hậu,
đại lượng bao dung, cùng nhau bồi đắp
nền văn minh tình thương và sự sống. Xin Mẹ
phù hộ chúng con luôn sống đức hạnh, đầy lòng
cậy trông. Và sau cuộc đời này, xin cho chúng
con được về sống bên Mẹ, hưởng vinh phúc trong Chúa
Ba Ngôi muôn đời. AMEN.
(”Giáo Hội Công Giáo Việt Nam”, Niên
Giám 2004, trang 510)