Câu chuyện đau thương trong muôn vàn câu chuyện của các trẻ em nghèo khổ trong một
đất nước nghèo khổ như Peru thuộc vùng Trung Mỹ. Xin nhường lời cho anh Juan Carlos
Huillca, 23 tuổi.
Năm lên 7 tuổi, tôi dứt khoát bỏ nhà ra đi. Lý do là vì
không thể nào chịu nổi cái bầu khí ngột ngạt gia đình với một người cha nghiện ngập,
ăn không ngồi rồi, suốt ngày lân-la đầu đường cuối chợ. Tôi ra đi không mang theo
bất cứ vật dụng gì, ngoại trừ bộ áo đang mặc trên người.
Tôi đi bộ mãi đến
Lucre, một làng nằm cách Cusco 25 cây số về hướng nam, gần biên giới với nước Bolivia.
Nơi đây tôi gặp một người đàn bà tôi chưa quen biết. Tôi hỏi xin bà một chỗ trọ và
bù lại tôi hứa sẽ làm tất cả những gì bà cần tôi làm. Người đàn bà chấp thuận và bảo
tôi quét dọn nhà cửa cho bà. Mọi sự xem ra dễ dàng trôi chảy trong vòng vài tuần lễ.
Nhưng hạnh phúc - dầu chỉ đạt mức cỏn con tối thiểu - không kéo dài lâu. Mọi sự bỗng
một sớm một chiều thay đổi tận gốc rễ. Bắt đầu với lương thực. Tôi chỉ nhận phần ăn
nhỏ xíu kèm theo lời nhiếc mắng khinh-chê: ”thằng vô-tích-sự / đứa ngu đần”! Mặc dầu
mới 8 tuổi đời, tôi đã hiểu thấm thía thế nào là thân phận của kẻ nghèo hèn thất học
bị giới giàu sang đối xử rẻ mạt! Con trai bà chủ - một thanh niên khoảng 25 tuổi -
cư xử với tôi như loài cầm thú! Tôi nhớ như in ánh mắt khinh-khỉnh, giọng nói miệt-thị
kèm theo cử chỉ khinh-bỉ mỗi khi anh đối diện với tôi.
Sau cùng gia đình bà
chủ quyết định sai tôi đi chăn đàn súc vật gồm vài con chiên và mấy con cừu, mãi tận
trên đồi Cordigliera. Có những ngày tôi đi chăn chiên với cái bụng đói meo. Trong
những ngày dài đăng-đẳng ấy, một mình ngồi buồn-hiu dưới trời nắng gay-gắt hoặc ngồi
thu mình chịu-trận dưới những cơn mưa tầm-tã, lòng tôi dâng lên niềm uất hận vô bờ.
Tôi nguyền rủa cha mẹ và nguyền rủa chính tôi vì đã vô phúc sinh ra làm người trên
cõi đời này! Tôi nhớ có những lần tôi khóc trọn ngày, khóc trong cô đơn buồn tủi.
Thật vô cùng bất hạnh nếu ngày nào tôi trở về nhà mà thiếu một con chiên hay một con
cừu! Tôi bị đánh đập tàn nhẫn, bị bỏ đói và bị đuổi trở lại đồi để tìm cho ra con
vật bị lạc mất.
Bởi vì cuộc sống quá khốn khổ và đói khát như thế nên đôi
lần tôi có ý định quay về làng cũ sum họp với gia đình. Nhưng tôi không thể thực hiện
ý muốn vì trong túi không có một đồng xu. Rồi gia đình bà chủ lại gởi tôi đến trường
với duy nhất một cuốn vở. Làm như thế để mọi người thấy rằng tôi chỉ là một thằng
nhỏ vô-tích-sự!
Vào một lúc vì không thể chịu đựng được nữa tôi dứt khoát
rời bỏ căn nhà bà chủ ác-độc và ra đi, dầu không biết phải đi đâu. Không biết đi đâu
nhưng điều duy nhất tôi biết rõ lúc ấy chính là:
- Không thể có điều gì khốn
khổ bi đát hơn sẽ xảy ra so với những gì tôi đã trải qua!
Tôi rời làng Lucre
với con tim tan nát và với ý nghĩ đắng cay vì cho rằng cuộc đời tôi quả thật bất hạnh,
không đáng sống! Tôi nghiêm chỉnh nghĩ đến việc kết liễu mạng sống cho xong. Năm ấy
tôi độ 12 hay 13 tuổi.
Sau đó tôi tìm được việc làm nơi một tiệm bánh mì.
Nhưng chỉ vỏn vẹn sau 3 ngày, bà chủ cũ lù-lù xuất hiện. Bà la ó om sòm. Bà vu-khống
tôi ăn cắp tiền của, quần áo và chưa trả hết nợ trong thời gian tôi được ở nhà bà
và được bà nuôi dưỡng. Chửi rủa hả-hê, bà đùng-đùng lôi tôi ra trạm cảnh sát. Rất
may nhờ ơn Chúa, cảnh sát đoán biết tất cả thảm trạng cuộc đời tôi, nên quyết định
giải thoát tôi khỏi nanh vuốt người phụ nữ dữ-dằn.
Thời gian này, tôi thành
công trong việc vừa đi làm vừa đi học. Ban ngày tôi đến trường, ban tối tôi đến lò
bánh mì. Đồng lương rẻ mạt đến độ đôi khi tôi không đủ tiền trang trải mọi chi phí
và mua thức ăn. Có những ngày tôi chỉ ăn toàn rau cỏ. Trong những ngày khốn khổ ấy
tôi rất thương nhớ mẹ hiền và muốn quay về với gia đình. Nhưng lòng oán ghét thân
phụ vẫn còn quá đậm đến độ tôi vẫn không muốn trông thấy mặt ông, người mà tôi cho
là phải chịu trách nhiệm về mọi khốn khổ đau thương tôi đã trải qua.
Sau khi
xong bậc trung học, tôi bắt đầu làm việc toàn phần. Mỗi ngày tôi đứng bán bánh mì
và cà-rem. Thế rồi THIÊN CHÚA Quan Phòng cho tôi có dịp gặp và quen biết một trong
những người làm việc với Phong Trào Thừa Sai Tôi Tớ Người Nghèo Thế Giới Thứ Ba. Ít
lâu sau đó Phong Trào đề nghị cho tôi một công việc nơi trụ sở của Phong Trào tại
Huacarpay, cách thành phố Cusco khoảng 20 cây số.
Bầu khí nơi tôi làm việc
hoàn toàn mới lạ. Nơi đây tôi gặp những người cư xử với tôi như một chủ-thể có nhân
phẩm, thật sự để ý đến tôi và hoàn toàn tín nhiệm nơi tôi. Tôi cảm thấy thật hạnh
phúc và không dấu được nỗi sung sướng đến rơi lệ. Ngay chính lúc ấy tôi bỗng nhận
ra cách rõ ràng rằng, suốt thời gian qua, THIÊN CHÚA luôn theo sát, chăm sóc và dẫn
dắt tôi trong từng đường đi nước bước.
Hai năm sau, Phong Trào xây cất ”Thành
Phố Thanh Thiếu Niên” tại Andahuaylillas và khánh thành ngày 25-8-2007. Giờ đây Trung
Tâm Giới Trẻ trở thành căn nhà thật sự của tôi. Tôi làm bất cứ việc gì người ta cần
tôi phụ một tay, ngay cả việc giúp bếp, nơi phải dọn bữa ăn mỗi ngày cho khoảng 250
người. Một trong những ơn huệ trọng đại nhất là được theo học các khóa giáo lý do
các Linh Mục phụ trách. Nhờ các buổi học hỏi này mà tâm lòng tôi hoàn toàn biến đổi.
Tôi lớn mạnh trong Tình Yêu và trong Đức Tin Công Giáo.
Tôi quyết định quay
về làng cũ để chào thăm cha mẹ và nhìn lại căn nhà nơi tôi chào đời. 15 năm xa cách
giờ đây tôi là thanh niên 22 tuổi đời. Làng tôi cũng khác xưa: có điện và có nước
uống trong lành. Căn nhà nghèo nàn lụp xụp xưa kia của gia đình bây giờ cũng khá hơn
một chút. Cha Mẹ tôi đi vào tuổi già. Tôi biết mặt hai đứa em trai sinh ra sau khi
tôi bỏ nhà đi lang thang. Đặc biệt thâm phụ tôi không còn say sưa rượu chè. Cuộc hội
ngộ diễn ra vô cùng cảm động. Mọi người ôm hôn tôi và khóc nức nở. Mẹ tôi khóc ròng.
Muôn vàn cảm tạ hồng ân bao la của THIÊN CHÚA Quan Phòng. Tôi trở lại Trung Tâm Giới
Trẻ tiếp tục làm việc và gởi một phần lương về giúp gia đình.
... ”Chớ
để tâm hồn con chìm đắm trong phiền muộn, cũng đừng
để mình nặng trĩu những ưu tư. Tâm hồn sướng vui
thì con người giàu sức sống, niềm vui sẽ kéo dài tuổi thọ. Hãy ru ngủ
hồn con và trấn an cõi lòng, nỗi buồn chán, hãy đẩy xa con, vì nó đã
làm cho nhiều kẻ vong mạng, chứ không hề đem lại lợi ích chi. Nóng nảy,
bực bội khiến ngày đời bị rút ngắn, và lo lắng làm cho già trước
tuổi. Lòng thơ thới thì miệng thấy ngon, thưởng thức
được đồ ăn thức uống” (Sách Huấn Ca 30,21-25).
(”Missionari Servi dei Poveri del Terzo Mondo”, Opus Christi Salvatoris Mundi, Septembre
2008, Anno 21, 2o Quadrimestre 2008, trang 25-27)