Phỏng vấn ông Gary Lewis, đặc trách Trung tâm miền Á châu và Thái Bình Dương của Văn
phòng Liên Hiệp quốc về ma túy và tội phạm, về tình hình sản xuất và buôn bán ma túy
trên thế giới
Hồi cuối tháng 2 năm 2009 Văn phòng Liên Hiệp Quốc về ma túy
và tội phạm đã công bố bản tường trình liên quan tới tình hình sản xuất và buôn bán
ma túy trên thế giới.
Tại Á châu có hai vùng sản xuất nhiều ma túy nhất là
vùng ”Nửa vành trăng vàng” tức Afghanistan và vùng ”Tam giác vàng” gồm Myanmar, Lào
và Thái Lan. Việt Nam cũng thường được coi là một phần của vùng này. Vùng ”Tam giác
vàng” này rộng 350 ngàn cây số vuông và hồi thập niên 90 đã cung cấp 25% tổng số lượng
ma túy toàn thế giới. Nhờ chiến dịch khuyến khích các nông dân trồng các loại sản
phẩm khác, do Liên Hiệp Quốc phát động, số lượng ma túy đã giảm 10% trong 10 năm qua
và trong năm 2008 vùng này cung cấp 15% tổng số lượng ma túy trên thế giới.
Là vùng sản xuất nhiều ma túy các nước Đông Nam Á cũng là một trong những vùng tiêu
thụ nhiều ma túy nhất thế giới. Năm 2002 số người nghiện ma túy là 1,6% tổng số dân.
Năm 2005 nó giảm xuống 0,6%, nhưng hiện nay lại tăng lên 1,1% gồm những người trên
15 tuổi so với 0,4% trên toàn thế giới. Nói chung số người nghiện ma túy tại các nước
vùng đông nam á là 0,5%, nhưng trong các vùng trồng ma túy thì có tới 2,3%. Chất amfetamine
là loại ma túy phổ thông nhất. Và Phi Luật Tân đứng hàng đầu với 6% tổng số dân dùng
amfetamine trong năm 2008. Campuchia, Lào, Malaysia và Thái Lan cũng có số người nghiện
ma túy cao. Chất ketamina thường được dùng để gây mê hiện là loại bán chạy nhất tại
Trung Quốc, và là chất được 73% người trẻ Hồng Kông dưới 21 tuổi sử dụng. Trong khi
bạch phiến là loại ma túy phổ biến nhất tại Trung Quốc, Malaysia và Việt Nam.
Afghanistan là nước sản xuất nhiều ma túy nhất thế giới. Hiện nay nước này tiếp tục
cung cấp 93% số lượng thuốc phiện thô. Tuy trong năm 2008 lượng sản xuất giảm 20%
nhưng nay lại bắt đầu gia tăng. Ủy ban hỗn hợp chính quyền Kabul và Liên Hiệp Quốc
cho biết trong năm 2009 này việc sản xuất sẽ giảm thêm. Lý do là vì giá thuốc phiện
thô hạ chỉ được khoảng 60 mỹ kim một ký, và vì thiếu nước trong các vùng miền nam
Afghanistan trồng cây thuốc phiện. Ông Kai Eide, đặc phái viên của Liên Hiệp Quốc
tại Afghanistan cho biết sự thành công tùy thuộc nơi khả năng củng cố các phát triển
tích cực này trong hai năm tới. Hiện có 18 trên tổng số 38 tỉnh Afghanistan đã tuyên
bố được giải thoát khỏi nông nghệ trồng thuốc phiện. Trong 7 tỉnh khác việc sản xuất
cũng sẽ giảm thiểu vì có sự kiểm soát gắt gao của chính quyền. Tuy nhiên Afghanistan
vẫn là nước sản xuất nhiều ma túy nhất thế giới với 93% thuốc phiện thô được chế biến
thành các chất ma túy khác nhau đó đây trên thế giới. Và trong tình trạng chiến tranh
tại Afghanistan hiện nay, việc buôn bán khí giới, thuốc phiện và phong trào hồi giáo
cực đoan kiểu người Taleban, được kết tụ với nhau nơi các du kích quân. Người Taleban
chống lại chính quyền của tổng thống Amin Kazai và các lực lượng nước ngoài ủng hộ
chính quyền Kabul, có được các khoản tiền lời khổng lồ phát xuất từ việc buôn bán
ma túy. Năm ngoái số tiền này lên tới 470 tỷ mỹ kim, bao gồm cả thuế đánh trên các
nông dân trồng cây nha phiến cũng như trên các tay buôn nha phiến dưới quyền kiểm
soát của du kích quân taleban, đặc biệt là trong tỉnh Helmand. Nhìn từ góc cạnh này
chiến tranh tại Afghanistan chống lại các lực lượng của người Taleban ngày càng trở
thành cuộc chiến chống lại các chủ nhân ông của thuốc phiện.
Trong thập niên
vừa qua phong trào phát triển canh tác các thứ sản phẩm khác đã đem lại các thành
công giúp giảm số lượng ma túy sản xuất trong vùng Đông Nam Á. Tệ nạn trồng cây ma
túy xem ra được nhổ tận gốc rễ tại Việt Nam vào năm 2000, tại Thái Lan vào năm 2003,
tại Lào vào năm 2005 và tại Myanmar số lượng ma túy cũng giảm khá. Nhưng trong năm
2008 vừa qua số lượng ma túy lại gia tăng. Bốn nước thuộc vùng Tam giác vàng tại Đông
Nam Á cung cấp 15% tổng số lượng thuốc phiện toàn thế giới và biến chế thuốc phiện
thô đến từ Afghanistan, qua ngã Ấn Độ và Nepal. Tại Thái Lan số lượng thuốc phiện
sản xuất gia tăng 24% trong năm 2008.
Có nhiều lý do giải thích sự kiện này:
trước hết nông dân cần các nguồn tài trợ khác để có thể sống còn, tiếp đến là nạn
nghèo túng gia tăng trong một vài vùng, rồi cảnh người dân thất vọng trước các chương
trình đã bắt đầu nhưng không đem lại lợi tức mong đợi. Thế rồi nhu cầu thị trường
địa phương gia tăng, nạn gian tham hối lộ lan tràn và các luật lệ chống ma túy thường
khi không được áp dụng, sự khan hiếm ngân khoản từ các tổ chức quốc tế chống ma túy,
và cả các thay đổi khí hậu cũng ảnh hưởng trên đất đai của một vài vùng. Cuộc khủng
hoảng tài chánh kinh tế và giá nguyên liệu gia tăng khiến cho nhiều cộng đoàn nông
dân quay trở lại với nghề trồng cây thuốc phiện.
Ông Leik Boonwat, đặc trách
văn phòng Liên Hiệp Quốc về ma túy và tội phạm tại Lào, cho biết nghề trồng cây thuốc
phiện khiến cho nông dân sống ở miền nam bang Shan của Myanmar thu hoạch được 265
mỹ kim mỗi kílô. Những người sống tại miền bắc bang Shan thu được hơn 400 mỹ kim mỗi
kí lô. Tại Lào gía một kílô thuốc phiện thô là 1.220 mỹ kim và tại Thái Lan là 1.250
mỹ kim. Trong khi tại Afghanistan mỗi kí lô thuốc phiển thô chỉ giá 95 mỹ kim. Và
một mẫu cây thuốc phiện có thể sản xuất 40 kí lô nhựa thô, trong khi tại Myanmar chỉ
được 14 kí. Vẫn theo ông Boonwat, tại những nơi nào các chương trình trồng nông sản
khác hoạt động tốt, thì dân chúng kiếm được nhiều tiền hơn. Nhưng cần phải có an ninh
và hòa bình cũng như sự dấn thân tích cực của các chính quyền địa phương.
Sau đây chúng tôi xin gửi tới qúy vị và các bạn bài phỏng vấn ông Gary Lewis, đặc
trách Trung tâm miền Á châu và Thái Bình Dương của Văn phòng Liên Hiệp quốc về ma
túy và tội phạm, về tình hình sản xuất và buôn bán ma túy trên thế giới.
Hỏi: Thưa ông Lewis, trong bản tường trình của văn phòng Liên
Hiệp Quốc về ma túy và tội phạm việc trồng các nông phẩm khác lại được đề cao
như một trong các phương thế giúp chống lại việc trồng cây thuốc phiện. Nhưng như
thế có đủ không thưa ông?
Đáp: Không. Việc tái sản xuất thuốc phiện
có các lý do khác nhau cần phải được lượng định để đề nghị các giải pháp thích hợp.
Chẳng hạn, xem ra rõ ràng là sự phát triển không đồng đều của vùng đã là động lực
của việc sản xuất: sản xuất thuốc phiện hay sản xuất nhiều thuốc phiện hơn để có được
cuộc sống sung túc như các phương tiện truyền thông đề nghị hay đôi khi đã được trông
thấy trong các làng. Một sự tiến bộ mời gọi có các kiểu sống mới, nhưng nó cũng gạt
bỏ con người ra ngoài, qua các tốn phí ngày càng cao của các nhu cầu thường ngày,
và vì thế người ta tìm các câu trả lời dễ dàng và cổ xưa:ở đây là trồng cây nha phiến.
Sau cùng cần lượng định các nhu cầu của thị trường bạch phiến và anfetamine, vì ngày
nay trong vùng này có các nước không chỉ cung cấp chất liệu mà cũng biến chế các chất
liệu đó để kiếm được nhiều tiền hơn.
Hỏi: Thưa ông có nhiều người chỉ trích
một sự thành công được đưa lên các bảng thống kê, nhưng trong một vài vùng sự thành
công hoàn toàn vẫn còn rất xa vời, ông nghĩ sao?
Đáp: Cần
phải lượng định các tình hình địa phương. Bên Thái Lan các nghiên cứu và chương trình
sản xuất các nông phẩm khác đã bắt đầu từ năm 1969, nhưng chỉ giữa thập niên 1980
mới diệt được các đồn điền trồng cây nha phiến. Cần phải nhiều năm mới có thể tạo
ra một việc sản xuất khác cho người dân địa phương. Trong các vùng khác đã không có
đủ thời gian và có lẽ cả các đề nghị và ngân khoản nữa. Hỏi: Thuốc
phiện là một vấn đề toàn cầu. Nhưng cách giải quyết qua ngã các người
sản xuất địa phương xem ra có các kết quả thường khi gây tranh luận, riêng ông thì
ông nghĩ sao?
Đáp: Vâng, có đúng như vậy thật. Lại còn đúng hơn
nữa vì các thống kê của chúng tôi cho thấy rằng các thành công trong qúa khứ thường
gây thiệt hại cho phẩm chất cuộc sống của người dân, ít nhất là tại Myanmar và Lào,
mà không loại trừ được nạn buôn bán ma túy hay giảm thiểu số người nghiện ma túy trên
thế giới. Ngoài các nước kể trên thì người ta tìm cách di chuyển thị trường trong
nghĩa là không sản xuất, nhưng cung cấp các địa điểm chuyển ma túy, các căn cứ lọc
ma túy và các thị trường tiêu thụ.
Hỏi: Như thế thì cần phải
thay đổi các đường lối chính trị chống lại việc sản xuất ma túy chứ, có phải
thế không thưa ông?
Đáp: Chúng ta đang mất đi việc kiểm soát từ
nền tảng và việc chú ý tới cuộc sống thường ngày của những người không có cách sinh
sống nào khác. Cần phải có một cái nhìn xa hơn và có phối hợp hơn. Không thể chiến
thắng bằng cách dẵm chân trên đầu trên cổ người dân địa phương được. Cần phải khiến
cho họ trở thành các đồng minh, các diễn viên chứ không phải là các khán giả đối với
tương lai của họ.