Ngày 31-7-1999, Valeria, thiếu nữ Ý, bị tử nạn, hưởng dương 18 tuổi. Ngày hôm ấy,
Valeria ngồi nghỉ trên chiếc xe đạp nơi một góc đường ở thủ đô Roma. Bỗng một chiếc
xe hơi chạy băng qua, tung mạnh vào, khiến Valeria bị chết ngay tại chỗ.
Cái
chết đột ngột của cô thiếu nữ duyên dáng, dễ thương đã gây xúc động mạnh nơi thân
bằng quyến thuộc và những người quen biết. Người đau khổ nhất là bà Gisella, thân
mẫu của Valeria. Tuy nhiên, trong niềm tin và trong sự vâng phục thánh ý THIÊN CHÚA,
bà Gisella cảm thấy như mình đang sống một giai đoạn thử thách của ông Gióp. Bà viết
cho Linh Mục phụ trách tuần san Công Giáo Ý ”Gia Đình Kitô” như sau.
Khi bé
Valeria lên 5 tuổi, con cho ra chào đời bé gái thứ hai tên Maria Chiara. Maria Chiara
sinh ra với cái đầu bị biến dạng, không bình thường. Ngày Maria Chiara chào đời cũng
là ngày hai mẹ con con bước vào con đường khổ nạn. Đường khổ giá kéo dài trong vòng
6 năm trời. Suốt thời gian này, bé Maria Chiara bị mổ 31 lần. Sau đó, về phương diện
thể lý, Maria Chiara là đứa trẻ khoẻ mạnh. Nhưng về phương diện tinh thần, bé là đứa
trẻ không bình thường.
Bé Valeria cũng thông phần đau khổ với chúng con. Trước
đó, khi được biết sắp có em gái, bé Valeria vô cùng sung sướng. Cô bé hứa sẽ luôn
luôn chia sẻ mọi sự với em và sẽ yêu thương đùm bọc em. Nhưng rồi khi Maria Chiara
chào đời, bé Valeria mất cả em lẫn mẹ.
Bởi lẽ, vì Maria Chiara luôn bệnh hoạn
nên cả hai mẹ con con phải ở nhà thương nhiều hơn sống tại gia đình. Valeria thường
ở nhà một mình với bà ngoại và người cậu, em trai út của con. Chưa hết, năm lên 8
tuổi, chính Valeria là người đầu tiên khám phá ra xác của Cậu nằm trên vũng máu. Số
là, em trai con bị bệnh tâm thần nên một hôm, trong cơn cuồng điên, em tự cắt đứt
mạch máu.
Sau cái chết của em trai lại đến cái chết của Mẹ con, tức Bà Ngoại
của Valeria. Một ngày, Mẹ con nhờ bé Valeria xuống nhà bếp lấy cho Ngoại bé một ly
nước. Valeria đang nô đùa với một bé bạn, nên trù-trờ chưa chịu đi. Thấy Valeria mãi
ham chơi, Mẹ con tự đi lấy nước. Chẳng may khi xuống đến nhà bếp, Mẹ con bị vấp ngã
bể đầu.
Cái chết tức tưởi của Bà Ngoại, một phần do lỗi của mình, đã khiến
Valeria sống trong hối hận triền miên. Cô bé vô cùng đau khổ. Nhưng cũng từ ngày đó,
Valeria trở nên nhạy cảm hơn và trưởng thành hơn. Đau khổ đã tinh luyện tuổi thơ của
Valeria.
Năm lên 9 tuổi, vào dịp rước lễ lần đầu, Valeria viết lời kinh như
sau:
- Lạy Chúa, con cám ơn Chúa vì ngày hôm nay con được rước Chúa vào lòng
với đầy tràn niềm vui và hạnh phúc. Con cám ơn Chúa vì mỗi ngày và mỗi giây phút Chúa
đều giúp con thắng vượt nỗi buồn và biến nó thành niềm vui. Trong lúc buồn sầu, Chúa
đã giúp con mĩm cười và cảm thấy hạnh phúc và trong gian nan thử thách Chúa đã giúp
con biết phải làm gì. Mặc đầu con chỉ là một đứa bé, nhưng Chúa cũng ban nhiều sức
mạnh để con có thể thanh thản vác thập giá mình. Con cám ơn Chúa đã làm cho con hiểu
rằng, không có thánh giá thì cũng không có hạnh phúc, bởi vì, đau khổ dạy con người
hiểu rằng, mỗi kinh nghiệm tốt hay xấu trong cuộc đời, cũng đều có lý do khiến người
ta sống hạnh phúc. Con thật hạnh phúc mặc dầu con cũng phải vác thánh giá của riêng
con, và chính vì thánh giá Chúa trao cho con vác mà con xin dâng lời cảm tạ Chúa.
Amen.
Quả thật, đau khổ đã khiến Valeria sớm trưởng thành. Đầu hè năm 1999,
Valeria theo con đến giáo xứ giúp dạy giáo lý cho các trẻ em chuẩn bị lãnh bí tích
Thêm Sức. Rồi Valeria cùng với hôn phu ghi tên vào nhóm giáo dân thiện nguyện UNITALSI:
giúp đưa các bệnh nhân đi hành hương Lộ Đức .. Giờ thì tất cả chỉ là dĩ vãng với cái
chết đột ngột của Valeria.
Trước đây, con đặt tin tưởng nơi Valeria sẽ thay
thế con chăm sóc Maria Chiara, đứa em tàn tật. Nhưng nay thì con phó thác mọi sự trong
tay Chúa. Trong cơn sầu khổ, con mượn lời ông Gióp để nói rằng: ”Chúa cho rồi Chúa
cất lấy, xin vâng theo thánh ý Chúa”.
18 năm ngắn ngủi nhưng Valeria đã sống
cuộc đời viên mãn tràn đầy. Nơi tấm thiệp loan báo cái chết của đứa con gái Valeria
dấu yêu, con ghi lời nguyện của thánh Augustino:
- Lạy Chúa xin giúp chúng
con đừng than khóc vì Chúa cất đi một người thân yêu, nhưng xin cảm tạ vì hồng ân
Chúa đã ban cho chúng con người thân yêu này.
... ”Tôi xin nhắc lại ân
nghĩa THIÊN CHÚA, dâng lời ca tụng THIÊN CHÚA, vì tất cả những gì THIÊN CHÚA đã
thực hiện cho chúng tôi, vì lòng nhân hậu lớn lao của Người, vì những
gì Người đã thực hiện, bởi lòng Người
đầy thương xót và lắm nghĩa giàu ân” (Isaia 63,7).