Nhân chuyến hành hương Đền Thánh Đức Mẹ Mân Côi Pompei (Nam Ý) con muốn thông báo
cho Cha Chủ nhiệm nguyệt san ”Mân Côi” biết là thân mẫu con tên Nelia Bovo - góa phụ
Rastelli - được Chúa gọi về với Ngài, hưởng thọ 92 tuổi. Khi còn sống, Mẹ con rất
kính mến Đức Mẹ Mân Côi Pompei và là độc giả trung thành của tờ ”Mân Côi” của Đền
Thánh. Con xin ghi lại đây câu chuyện cuộc đời hiền mẫu quá cố của con.
Ngày
15-3-1930, trong một tai nạn xe hơi, Mẹ con mất đi đứa con trai đầu lòng duy nhất
lên 8 tuổi. Phần Mẹ con cũng bị thương nặng. Với trọn lòng tín thác, Mẹ con không
ngừng cầu nguyện cùng Đức Mẹ Pompei.
Khi được đưa vào nhà thương, bỗng dưng
Mẹ con cảm thấy một luồng khí nóng chuyển thông trong người. Các bác sĩ khám nghiệm
và ngạc nhiên cho biết Mẹ con thoát nguy hiểm và hoàn toàn bình phục.
Từ đó,
mặc dầu lòng tràn đầy đau đớn vì bị mất đi đứa con trai yêu dấu, Đức Tin Mẹ con ngày
càng củng cố, vững mạnh và trưởng thành hơn. Dường như Mẹ con không thể nào mang thai
được nữa. Nhưng Mẹ con vẫn không đánh mất lòng trông cậy. Mẹ con vững tin cầu nguyện
cùng Đức Mẹ Pompei.
Thời gian sau đó, Mẹ con mang thai và sinh ra con. Để
tỏ lòng tri ân Đức Trinh Nữ Rất Thánh MARIA Mân Côi Pompei, mặc dầu con còn bé tí
teo, Cha Mẹ cũng mang con đi hành hương Đền Thánh để tạ ơn Đức Mẹ.
Những năm
kế tiếp, gia đình con trải qua hoàn cảnh lúc vui lúc buồn, nhưng Đức Tin của Mẹ con
không dời đổi. Mẹ con vẫn đơn sơ khiêm tốn hoàn toàn tín thác nơi sự phù trợ của Đức
Mẹ MARIA, Nữ Vương Rất Thánh Mân Côi. Ngày nào Mẹ con cũng đọc trọn Chuỗi Mân Côi
150.
Con thường nghe Mẹ con nói: ”Lạy Chúa, con xin cám ơn Chúa”. Mẹ con cũng
trung tín trong việc thi hành thói quen đạo đức tham dự liên tục 9 Thánh Lễ trong
9 Ngày Thứ Sáu Đầu Tháng, để tỏ lòng tôn kính và phạt tạ Thánh Tâm Đức Chúa GIÊSU,
như lời Đức Chúa GIÊSU nhắn nhủ. Mẹ con luôn luôn xin Chúa cho Mẹ ơn chết lành. Mẹ
con không ngừng lập đi lập lại:
- Sống thánh là điều
quan trọng, nhưng chết lành cũng là điều
quan trọng nữa.
Đôi khi với giọng nửa đùa nửa thật, Mẹ con nói:
- Mẹ chỉ ước ao lên Thiên Đàng, rồi ngồi ở xó xỉnh nào cũng được, kể cả dưới gầm ghế
cũng được!
Con phải thành thật thú nhận rằng, THIÊN CHÚA thỏa mãn mọi lời
cầu xin cùng ước nguyện của Mẹ con. Chúa Nhật 9-6-1991 là ngày con không bao giờ quên.
Cả hai mẹ con đi lễ nhà thờ giáo xứ Đức Mẹ Mân Côi. Mặc dầu đã 92 tuổi, Mẹ con vẫn
còn khá mạnh khoẻ, tỉnh táo. Nhiều khi Mẹ con còn bước đi nhanh hơn con. Mẹ tươi cười
nói với con:
- Chúa cho Mẹ đôi chân thật tốt!
Chúng con tham dự Thánh
Lễ cử hành lúc 12 giờ trưa. Mẹ con sốt sắng rước Mình Thánh Chúa. Cuối Thánh Lễ, như
thường lệ, Mẹ con đến đọc kinh trước ảnh Thánh Tâm Đức Chúa GIÊSU, rồi dừng lại trước
Nhà Tạm. Trên Nhà Tạm có khắc hình Đức Mẹ Mân Côi.. Một lúc lâu, Mẹ con ngước nhìn
lên cao, thở ra vài cái rồi .. gục đầu xuống! Ngay lúc đó, một vị Linh Mục dòng Đa
minh tiến đến gần hai Mẹ con con. Đây là vị Linh Mục đến làm phép nhà và chúc lành
cho gia đình chúng con, vào dịp Mùa Chay Thánh, cách đây vài năm. Hồi đó, Cha hỏi
han và chuyện trò với Mẹ con. Khi Cha ra về, Mẹ nói với con:
- Khi nào Mẹ
hấp hối gần chết, con nhớ mời vị Linh Mục dòng Đa Minh này đến ban các Bí Tích sau
cùng cho Mẹ.
Giờ đây, chính vị Linh Mục Đa Minh lại bất ngờ xuất hiện, đúng
vào giây phút trọng đại cuối cùng của Mẹ con. Cha giơ tay ban phép lành cho Mẹ con.
Sau đó, chính Cha chủ sự lễ nghi an táng cho Mẹ con. Thánh Lễ diễn ra thật trang nghiêm
thánh thiện, biểu lộ trọn Đức Tin của tín hữu Công Giáo trước cái chết của người thân
trong gia đình.
Niềm vui lớn lao của Mẹ con khi còn sống là đi hành hương
Đức Mẹ Mân Côi Pompei và dâng cúng tiền của cho Đền Thánh. Giờ đây nối gót Mẹ, con
cũng làm những việc lành đạo đức Mẹ con đã làm. Đó là: Lần hạt mỗi ngày trọn Chuỗi
Mân Côi 150; hành hương Đức Mẹ Pompei và dâng cúng tiền của cho Đền Thánh..
Chứng từ của bà Anna Maria Rastelli, người Ý.
... ”Suốt cuộc đời,
tôi xin hát mừng Chúa, sống bao lâu, nguyện đàn ca kính Chúa Trời.
Đừng tin tưởng nơi hàng quyền thế, nơi người
phàm chẳng cứu nổi ai. Họ tắt hơi là trở về cát bụi, dự định
bao điều: ngày ấy tiêu tan. Phúc thay người được
Chúa Trời nhà Giacóp phù hộ và cậy trông Chúa, THIÊN CHÚA họ thờ. Người
là Đấng tạo thành trời đất với biển khơi cùng muôn loài
trong đó. Người là Đấng giữ lòng trung tín mãi muôn đời,
xử công minh cho người bị áp bức, ban lương thực cho kẻ
đói ăn. Chúa giải phóng những ai tù tội, Chúa mở mắt cho kẻ mù lòa. Chúa cho
kẻ bị dìm xuống đứng thẳng lên, Chúa yêu chuộng những người
công chính” (Thánh Vịnh 145,2-8). (”Il Rosario e la Nuova Pompei”,
Gennaio/1994, trang 39)