Một buổi chiều mùa hè năm 1992, nơi một tiệm Hớt Tóc ở thành phố Dreux (Bắc Pháp),
một thanh niên bước vào tiệm. Trong tiệm lúc bấy giờ có cô thợ Valérie Baptiste và
cô chủ Pascale.
Thanh niên - khách lạ đến tiệm lần đầu - có mái tóc quăn và
dài. Đến tiệm hớt tóc vào ngày thứ ba trong tuần hẳn chàng phải là công nhân của một
hãng xưởng nào đó! Khi tò mò hỏi thăm thì thanh niên cho biết chàng tên Patrick và
là Cha Sở mới về nhậm chức!
Nghe vậy, Valérie vui mừng kêu lên:
- May
quá, con đang muốn đến gặp Cha!
Dĩ nhiên Cha Sở vui vẻ ghi nhanh một cuộc
hẹn.
Cuộc đời Valérie Baptiste là chuỗi dài những biến cố đau thương. Valérie
chào đời năm 1968. Năm lên 4 tuổi, ông thân sinh ra đi vui sống với tình nhân mới,
một phụ nữ khác, bỏ rơi vợ trẻ với 3 đứa con thơ. Bà mẹ trẻ quá buồn nên lâm cảnh
nghiện rượu và không còn khả năng chăm sóc 3 đứa con nhỏ dại nữa. Người ta liền giao
3 đứa trẻ cho một gia đình săn sóc. Nhưng gia đình này không khá giả cũng không tốt.
Valérie lại được giao cho một gia đình khác và sau cùng được giao cho một Ký-túc-xá
do các Nữ Tu trông coi tại thành phố Chartres, cách thủ đô Paris khoảng 100 cây số.
Nơi đây Valérie may mắn gặp những con người tốt có trái tim quảng đại và có Đức Tin
Công Giáo chân chính.
Suốt thời gian sống xa Mẹ ruột, Valérie không bao giờ
quên hình ảnh Mẹ và vẫn giữ nguyên tình thương dành cho Mẹ, một người mẹ kém may mắn!
Valérie luôn luôn bênh vực Mẹ tránh khỏi những lời trách cứ. Mỗi khi hoàn cảnh cho
phép, Valérie đều đặn đến thăm Mẹ.
Hơn 10 năm sau ngày bị chồng bỏ rơi và
bị nghiện ngập, bà mẹ đáng thương từ trần, để lại nơi Valérie một nỗi niềm đau đớn
khôn kể xiết.
Điều đáng nói là trong quảng đời thơ trẻ bơ vơ này, Valérie
vẫn nuôi dưỡng tâm tình tôn giáo tự nhiên. Lúc Mẹ còn sống cũng như sau ngày Mẹ từ
trần, Valérie luôn luôn cầu nguyện cùng THIÊN CHÚA cho hiền mẫu dấu yêu.
Rồi
đến ngày Valérie kết hôn với Éric, chàng thanh niên sống cạnh nhà và là tín hữu Công
Giáo. Valérie không ngờ rằng từ đây cuộc đời nàng chuyển sang khúc quanh mới. Khúc
quanh trên cả hai bình diện tâm lý và tôn giáo.
Thật thế. Mẹ đỡ đầu của Éric
chồng nàng là tín hữu Công Giáo sống đạo chân thành. Bà tỏ dấu mong ước trông thấy
đôi vợ chồng trẻ được kết hôn theo phép đạo Công Giáo. Mong ước đồng nghĩa với việc
Valérie phải lãnh bí tích Rửa Tội và gia nhập Giáo Hội Công Giáo.
Valérie
vui vẻ chấp thuận đề nghị vì hai lý do. Trước tiên vì nàng muốn làm vui lòng Mẹ đỡ
đầu của chồng. Khi yêu, người ta muốn làm vui lòng người mình yêu. Thứ hai, vì nàng
linh cảm rằng, bí tích hôn phối sẽ mang lại nhiều lợi ích thiêng liêng cho cuộc sống
vợ chồng. Tận thâm tâm Valérie vẫn luôn tin tưởng vững chắc nơi Tình Yêu THIÊN CHÚA.
Và những ước nguyện trên đây được thực hiện khi Cha Sở mới bất ngờ xuất hiện vào một
buổi chiều thứ ba nơi tiệm Hớt Tóc mà Valérie Baptiste đang làm việc. Sau khi trình
bày và được Cha Sở đồng ý, Valérie vui vẻ nhập cuộc. Con đường chuẩn bị đưa nàng đến
việc lãnh nhận bí tích Rửa Tội kéo dài hai năm.
Tiếp xúc đầu tiên của Valérie
với Kitô Giáo là học hỏi Lời Chúa cùng với các tín điều buộc phải tin .. Nhưng Valérie
không đơn độc. Nàng thuộc về nhóm dự tòng, được hướng dẫn và được tháp tùng. Valérie
rất thích đọc Phúc Âm và sung sướng khám phá ra Cuộc Đời của Đức Chúa GIÊSU KITÔ nơi
dương thế.
Sau cùng, ngày chờ mong đã đến. Nghi lễ rửa tội diễn ra vào một
Chúa Nhật tháng 5 trong Thánh Lễ nơi nhà thờ xứ đạo. Mọi người thân thuộc gia đình
nhà chồng đều hiện diện, đặc biệt là Mẹ đỡ đầu của chồng.
Nhắc lại kỷ niệm
đáng nhớ của ngày trọng đại này, Valérie Baptiste tâm sự:
- Một Người nào
đó, một sức mạnh nào đó đã đi vào cuộc đời tôi, đi vào trái tim tôi. Tôi không còn
tỉ-tê khóc cho riêng mình nhưng tự chủ hơn và can đảm hơn. Tôi cũng hiểu người khác
hơn. Tôi cầu nguyện cùng THIÊN CHÚA thường xuyên hơn. Tôi không đợi Chúa Nhật mới
đến nhà thờ. Trái lại, bất cứ lúc nào cần hoặc mỗi khi gặp khó khăn, tôi tức tốc chạy
đến nhà thờ. Nhà thờ là nơi nương ẩn vững vàng nhất cho tôi. Tôi thân thưa mọi sự
cùng THIÊN CHÚA. Không có Ngài, tôi cảm thấy thật bơ vơ và thật đáng thương!
... ”Lạy THIÊN CHÚA, Ngài là Chúa con thờ, ngay từ rạng đông con tìm
kiếm Chúa. Linh hồn con đã khát khao Ngài, tấm thân này mòn mỏi
đợi trông, như mảnh đất hoang khô cằn, không giọt
nước. Nên con đến ngắm nhìn Ngài trong nơi thánh điện,
để thấy uy lực và vinh quang của Ngài. Bởi ân tình Ngài quý hơn mạng
sống, miệng lưỡi này xin ca ngợi tán dương. Suốt cả
đời con, nguyện dâng lời chúc tụng, và giơ tay cầu khẩn danh
Ngài. Lòng thỏa thuê như khách vừa dự tiệc, môi miệng con rộn rã khúc
hoan ca. Con tưởng nhớ Chúa trên giường ngủ, suốt
năm canh con thầm thĩ với Ngài. Quả thật Ngài đã thương
trợ giúp, nương bóng Ngài con hớn hở reo vui. Trót cả tâm tình,
con cùng Ngài gắn bó, giơ tay quyền lực, Ngài che chở phù trì” (Thánh
Vịnh 63, 2-9).
(France de Lagarde, 1500 ans après Clovis ”Convertis et
baptisés”, récit, Nouvelle Cité 1996, trang 29-37)