... Chuyện xảy ra tại xứ đạo vùng quê nước Ý và do Cha Sở kể lại.
Buổi sáng
tinh sương một ngày Thứ Sáu Đầu Tháng, tôi
giật mình thức giấc vì tiếng ồn ào cãi cọ, vọng sang nhà xứ. Tôi ra ban-công xem chuyện
gì xảy ra.
Đó là ngôi nhà ông Mario. Mọi người trong gia đình xúm nhau hết
lời nhiếc mắng, chửi rủa ông. Lý do là đang mùa gặt mà ông Mario thức dậy thật sớm
đi lễ và rước lễ vào ngày Thứ Sáu Đầu Tháng. Trong khi đó ông bỏ mặc công việc bề
bộn ngoài đồng cho thợ gặt. Vào thời kỳ ấy, chưa có Thánh Lễ cử hành vào ban chiều.
Và việc giữ chay rước lễ rất nhiệm nhặt: bắt đầu từ nửa đêm cho đến khi chịu lễ, không
được ăn uống thức gì!
Bình thường ông Mario rất nóng tính. Nhưng hôm ấy tôi
thấy ông thật điềm tĩnh và nhẫn nhục. Ông im lặng lắng nghe mọi người la lối om sòm.
Sau cùng ông cất tiếng:
- Mấy người có để yên cho tôi nói một lời không?
Họ đáp ngay:
- Thì nói đi, nói thử nghe xem sao!
Ông Mario đằng hắng
giọng rồi trịnh trọng tuyên bố:
- Nếu có ai hứa cho tôi mẫu đất với đủ loại
cây ăn trái như chanh cam quít bưởi táo lê mận .. với điều kiện tôi phải đi lễ và
rước lễ 9 Ngày Thứ Sáu Đầu Tháng liên tiếp .. thì mấy người nói sao?
Ai nấy
nhao nhao trả lời:
- Nếu được như thế thì đồng ý cho đi xem lễ và rước lễ
9 Ngày Thứ Sáu Đầu Tháng liên tiếp!
Ông Mario cao giọng tiếp lời ngay:
- Mấy người thật là quân kém Đức Tin! Khi chết, tôi sẽ bỏ lại tất cả tài sản gia nghiệp.
Trong khi đó Thiên Đàng đáng giá gấp trăm triệu triệu lần cái mẫu đất đủ loại cây
ăn trái kia! Và tôi có thể hưởng phúc Thiên Đàng với việc thi hành 9 Ngày Thứ Sáu
Đầu Tháng liên tục. Nếu thợ không chịu gặt lúa trong lúc tôi vắng mặt thì không sao
cả. Đối với tôi, việc đi lễ và rước lễ vào Ngày Thứ Sáu Đầu Tháng quan trọng hơn nhiều!
Mấy năm dài đằng đẵng trôi qua. Một ngày ông Mario ngã bệnh. Độ một tuần lễ sau, vào
một buổi tối mùa đông, tôi trở về nhà xứ lúc quá 11 giờ đêm. Tôi thấy nhà ông Mario
vẫn còn đèn sáng. Tôi bỗng nảy ra ý nghĩ sang thăm ông. Tuy nhiên, tôi cảm thấy hơi
ngại ngùng vì trời đã khuya ..
Không ngờ ông Mario thật vui mừng tiếp đón
tôi. Tôi lấy ghế ngồi cạnh giường ông và chúng tôi nói đủ mọi thứ chuyện. Xong, tôi
đứng lên chào ông và ra về. Lúc vừa khép nhẹ cánh cửa phòng, tôi nghe tiếng ông Mario
gọi lại. Tôi trở vào thì ông thưa:
- Xin Cha giải tội cho con.
Tôi
nói:
- Thôi để lần khác. Bây giờ đã khuya rồi. Ông ngủ đi. Vã lại bệnh tình
ông chưa có gì trầm trọng.
Nhưng ông nài nĩ:
- Tốt hơn Cha cứ giải
tội cho con ngay bây giờ đi!
Tôi chìu ý ông. Tôi giải tội cho ông và cùng
ông đọc một vài kinh. Sau đó tôi ra về. Một lúc sau, tôi nghe tiếng khóc vọng sang.
Thì ra ông Mario trút hơi thở cuối cùng sau khi sốt sắng xưng tội và cầu nguyện chung
với tôi.
... Chuyện thứ hai xảy ra tại Catania, thủ phủ đảo Sicilia ở miền
Nam nước Ý. Đó là thời kỳ chế độ phát-xít (1922-1945) tung hoành tàn phá đất nước
dưới thời nhà độc tài Benito Mussolini (1883-1945) cai trị.
Hồi ấy, luật sư
Pietro Angelo Mammana làm tỉnh trưởng Catania. Ông thật quyền uy độc đoán,
nhưng trong tỉnh lại đầy dẫy tệ đoan. Ông còn là người bài xích tôn giáo, chế nhạo
hàng giáo phẩm và khinh thị các Linh Mục, mặc dầu ông là tín hữu Công Giáo từ lúc
mới lọt lòng mẹ! Ông quên mất nguồn gốc Kitô của mình để chạy theo bọn phát-xít, làm
hại nước hại dân và làm cho Giáo Hội Công Giáo tại Ý phải điêu-đứng, khốn-khổ ..
Một ngày, người bạn thân đến thăm luật sư Mammana. Vừa bắt tay bạn xong, ông cho bạn
một cái tát nẩy lửa. Lý do chỉ vì người bạn mang trước ngực huy hiệu Công Giáo Tiến
Hành. Chưa hết, ông còn thẳng tay giật mạnh tấm huy hiệu quăng xuống đất. Rồi vừa
lấy chân đạp trên chiếc huy hiệu ông vừa khiêu-khích:
- Tao thách mày dám
đi thưa với vị Giám Mục của mày đó!
Vào một ngày mùa hè trong thời thế chiến
thứ hai 1939-1945 nơi dinh thự Trecastagni, ông Mammana ngồi nơi sân hút thuốc lá
phì phèo. Cạnh ông, người tài xế loay hoay chuyển xăng từ xe hơi này qua chiếc khác.
Bỗng xăng bốc lửa cháy bừng. Tài xế nhanh trí lanh chân thoát kịp. Còn ông tỉnh trưởng
chậm chạp nên bị lửa chụp lên mình đốt cháy phầng phầng!!!
Tất cả gia nhân
hoảng kinh hồn vía. Mọi người chạy lấy mền phủ lên người ông, dập tắt lửa cháy. Rồi
họ tức tốc chở ông tỉnh trưởng đến nhà thương ”Vittorio Emmanuele” của thành phố.
Lửa thiêu rụi làn da khiến thịt lòi ra, trông vừa kinh khiếp, vừa đau đớn vô cùng.
Trong cơn đau tột cùng, ông Pietro Angelo Mammana vẫn còn tỉnh táo. Ông xin mời ngay
Linh Mục đến ban cho ông các bí tích sau cùng. May mắn thay, phòng bên cạnh có Cha
Giuseppe Consoli đang điều trị. Cha đến liền. Ông Mammana thều thào nói:
-
Thưa Cha, khi ngọn lửa phủ kín người, con nghe một tiếng nói: ”Đáng lý con phải chết
và rơi xuống Hỏa Ngục, nhưng lòng Từ Bi THIÊN CHÚA thương xót con, vì con đã thực
hành 9 Ngày Thứ Sáu Đầu Tháng liên tiếp” .. Nếu con không từng làm việc đạo đức này
khi còn niên thiếu, hẳn giờ đây con đang lao mình xuống Hỏa Ngục!!!
Nói xong,
ông Mammana sốt sắng dọn mình xưng tội, rước Mình Thánh Chúa và chịu phép Xức Dầu.
Ông lãnh nhận các bí tích sau cùng với lòng thống hối chân thành và lòng đạo đức sâu
xa. Rồi ông cương quyết không tiếp bất cứ ai, kể cả người thân yêu và các bạn hữu.
Ông chỉ xin gặp duy nhất Cha Giuseppe Consoli. Ông tha thiết xin Cha giúp ông dọn
mình chết lành.
Trong cơn đau đớn, vừa thể xác vừa tinh thần, ông chỉ lặp
đi lặp lại:
- Tôi bị như thế này là cân xứng với tội lỗi tầy trời của tôi!
Cơn hấp hối kéo dài 15 ngày. Sau đó ông Pietro Angelo Mammana êm ái trút hơi thở cuối
cùng, gương mặt thật bình an vì đã giao hòa với THIÊN CHÚA.
Câu chuyện nông
dân Mario và ông tỉnh trưởng Mammana được ơn chết lành, thực hiện lời Đức Chúa GIÊSU
long trọng phán với thánh nữ Marguerite-Marie Alacoque (1647-1690), người Pháp,
trong lần hiện ra vào một ngày Thứ Sáu năm 1688:
- Trong mức độ
tột cùng lòng từ bi Trái Tim Cha, Cha hứa với con rằng: Tình Yêu Toàn Năng
của Cha sẽ ban ơn hoán cải sau cùng cho những ai rước
lễ 9 ngày Thứ Sáu Đầu Tháng liên tiếp. Những người này
sẽ không chết khi còn mắc tội trọng nhưng sẽ được lãnh
nhận các Bí Tích và trong giờ sau hết, Trái Tim Cha sẽ là nơi nương náu vững
vàng nhất.