Câu chuyện bắt đầu vào một buổi sáng, khi người láng giềng nóng nảy và hung dữ, đến
nhà đe dọa chửi mắng thân phụ tôi. Lúc đó tôi đang ở phòng bên cạnh nên nghe rõ mọi
lời qua tiếng lại. Tức khắc, tôi dâng lời cầu nguyện, tha thiết xin THIÊN CHÚA cho
an bình và hòa hợp trở lại nơi hai gia đình ở cạnh nhau. Tôi linh cảm cha già tôi
cần được che chở, nên xin Chúa gìn giữ phù hộ cha tôi. Cùng lúc, tôi linh cảm hai
đứa con nhỏ người hàng xóm sắp lâm trọng bệnh. Khi ý tưởng đến, tôi thân thưa ngay
cùng Chúa:
- Không, lạy Chúa, con không có ý xin Chúa điều đó! Con chỉ xin
Chúa ban hòa bình và an ninh cho hết mọi người.
Tuy nhiên, tôi linh cảm: Tai
họa chắc chắn xảy ra, nhưng sau đó sẽ mang lại điều lành.
Vì công việc bắt
buộc, tôi phải vắng nhà trong hai tuần lễ. Tận thâm tâm tôi không chút lo âu, vì biết
rõ THIÊN CHÚA sẽ chăm sóc cha mẹ già tôi cách riêng ..
Dầu đặt trọn niềm tin
tưởng nơi sự phù trợ của THIÊN CHÚA, tôi vẫn bị cám dỗ trở về nhà vào Chúa Nhật kế
tiếp, xem song thân có gặp khó khăn nào không. Lạ lùng thay, Chúa Nhật đó, tôi không
tài nào thu xếp công việc để trở lại gia đình thăm viếng cha mẹ. Tôi đành ở yên tại
chỗ và chỉ trở về sau hai tuần như chương trình dự định.
Cha tôi đón tôi ở
nhà ga xe lửa vào lúc nửa đêm. Trên đường về nhà, như thường lệ, cha kể tôi nghe những
chuyện xảy ra trong thời gian tôi vắng mặt. Cha tôi cho tôi biết: Ngay hôm sau ngày
tôi ra đi, hai bé gái - Clementia lên 9 và Amelia lên 7 tuổi - con người hàng xóm,
bỗng ngã bệnh nặng. Thật bất ngờ và không ai giải thích được tại sao. Mọi người cuống
quýt lo lắng. Cả thảy 8 lần, người ta mời nhiều bác sĩ khác nhau đến chẩn bệnh và
chữa trị cho hai đứa trẻ, nhưng vô hiệu. Hai bé gái tiếp tục bị đau bụng dữ dội.
Khi thức dậy vào sáng sớm hôm sau, tôi nghe như có tiếng nói bên tai:
-
Lấy hai ảnh vảy phép lạ (ảnh vảy Đức Mẹ ban ơn) đem trao cho
Clementia và Amelia!
Hồi ấy, tôi không có thói quen giao thiệp với láng
giềng, nên phân vân không biết xử sự ra sao. Tôi muốn giữ thái độ kín đáo, đối với
gia đình cũng như đối với người trong xóm. May mắn thay, vào chính lúc tôi bước chân
ra khỏi nhà thì bà ngoại của hai bé Clementia và Amelia cũng ra khỏi nhà. Vừa trông
thấy bà, tôi đến gần cất tiếng nói:
- Chào bác. Nghe tin hai cháu đang đau.
Vậy xin bác đem hai ảnh vảy Đức Mẹ làm phép lạ vào đeo cho hai cháu. Chắc chắn hai
cháu sẽ được khỏi bệnh!
Bà cụ tỏ ra ngỡ ngàng trước cử chỉ của tôi. Thứ nhất,
vì tôi là con trai người hàng xóm, tôi mở lời chào và nói chuyện với bà. Thứ hai,
tôi lại tự ý giúp bà trong cơn nguy khốn, và lại đề nghị phương thế bất ngờ! Quá ngạc
nhiên, bà cụ chỉ biết đơn sơ chấp nhận và hứa sẽ cho hai cháu đeo ngay hai ảnh vảy
Đức Mẹ ban ơn.
Và đúng như lời Đức Mẹ MARIA hứa, vào chính chiều hôm ấy, hai
bé Clementia và Amelia khỏi bệnh và chạy chơi như không có chuyện gì xảy ra cả.
Sau biến cố lạ lùng đó, bà cụ láng giềng trở về cùng Chúa. Từ đấy, bà tham dự Thánh
Lễ thường xuyên và không bao giờ bỏ lễ Chúa Nhật. Hơn thế nữa, một nhóm tín hữu Công
Giáo trong làng đều đặn quy tụ nơi nhà bà để lần hạt Mân Côi chung, kính Đức Mẹ. Hai
bé Clementia và Amelia theo gương Bà Ngoại, ngày nào cũng cùng Bà Ngoại lần hạt, đọc
kinh và cầu nguyện với Đức Mẹ MARIA.
... ”Đấng mang danh
chí thánh, Người phán như sau: Ta ngự chốn cao vời và thánh thiện,
nhưng vẫn ở với tâm hồn khiêm cung tan nát, để ban sức sống cho
tâm hồn những kẻ khiêm cung, và ban sinh lực cho những cõi lòng tan nát. Vì Ta chẳng
trách cứ luôn luôn, không giận hờn mãi mãi, kẻo hơi thở mọi sinh
linh chính Ta làm ra, trước mặt Ta, sẽ phải lụi tàn. Vì tội nó ham lợi mà Ta
giận dữ, Ta đã đánh nó, đã ẩn mặt trong cơn giận
dữ, nhưng nó vẫn ngỗ nghịch, theo con đường nó muốn. Những
nẻo đường nó đi, Ta đều thấy cả, nhưng Ta sẽ
chữa nó cho lành, sẽ dẫn nó đi và cho nó đầy tràn an ủi” (Sách Isaia
57,15-18).
(”Le Ciel Parmi Nous”, Éditions Bénédictines, 1997, trang 63-65).