THẦY KHÔNG BẢO LÀ ĐẾN BẢY LẦN NHƯNG LÀ ĐẾN BẢY MƯƠI LẦN BẢY!
... Tháng 9 năm 1940, sau khi ký giao ước với quân Đức quốc xã, Nhật Bản bắt đầu đem
quân xâm chiếm toàn vùng Đông Nam Á. Ngày 15-2-1942, Singapour, cứ điểm quan trọng
cuối cùng bị rơi vào tay người Nhật. Quân đội đồng minh bị bắt buộc phải đầu hàng.
Sáng sớm hôm sau, quân Nhật chiến thắng, hiên ngang đi vào thành phố.
Từ đó,
người Nhật dùng các tù binh của họ - trong đó có trung úy Eric Lomax, thuộc ngành
truyền tin của quân lực hoàng gia Anh - vào việc xây một đường xe lửa dài 400 cây
số nối liền hai nước Thái Lan và Miến Điện, tức Myanmar ngày nay.
Bị cắt đứt
hoàn toàn với thế giới bên ngoài, một nhóm tù binh liền nghĩ ra cách chế tạo một máy
thu thanh. Trung úy Lomax nằm trong số các tù binh có nhiệm vụ ráp máy này. Công việc
thành công sau vài tuần tỉ mỉ làm việc. Các tù binh bắt đầu nhận được tin tức phát
đi từ New Dehli, thủ đô Ấn Độ.
Tuy nhiên, cuộc sống tại trại tù quá khổ. Cái
chết luôn rình rập bên cạnh. Ngoài cái khổ do việc làm quá nặng, ăn không no, ngủ
không được, còn thêm cái khổ khủng khiếp do các lính cai tù người Nhật mang lại. Họ
hành hạ tù nhân bằng những trận đòn chí tử. Hành hạ đến chết. Chết thảm thương trước
cái nhìn bất lực và sợ hãi của các bạn đồng tù khác.. Ý nghĩ trốn trại nẩy sinh từ
đó. Trung úy Lomax tự nhủ: ”Nếu muốn sống, thì bằng mọi giá phải vẽ một bản đồ trong
vùng để tìm đường thoát thân”. Tuy nhiên, chàng cũng biết rõ ngày nào lính Nhật phát
giác ra chàng có bản đồ, thì đó cũng là ngày tận số của chàng.
Và chuyện phải
đến đã đến. Trong một cuộc lục soát đồ đạc, lính Nhật khám phá ra chiếc máy Radio
thô sơ và cái bản đồ. Trung úy Lomax cùng một số tù binh khác bị chuyển đến trại Kanchanaburi,
nằm gần biên giới Thái Lan... Và những cuộc hành hạ khủng khiếp nhất bắt đầu.
Nhưng cũng từ giây phút này, hình ảnh một người Nhật bắt đầu đi vào tâm tư trung úy
Eric Lomax và ám ảnh suốt cuộc đời còn lại của chàng. Đó là viên thông dịch người
Nhật tên Takashi Nagase.
Năm đó Takashi Nagase là sinh viên 25 tuổi, thông
thạo tiếng Anh. Ngoài ra chàng còn là một tín hữu Kitô sùng đạo và hết lòng yêu mến
quốc gia Nhật Bản của chàng. Nhưng rồi đệ nhị thế chiến đã bắt buộc chàng bỏ học,
gia nhập quân ngũ, phục vụ trong ngành thông dịch. Tháng 9 năm 1943, chàng được chỉ
định làm việc tại trại Kanchanaburi, nơi trung úy Eric Lomax, thuộc quân lực hoàng
gia Anh bị giam giữ.
Một ngày, trung úy Lomax bị mang ra hỏi cung về những
tội mà người Nhật gán cho chàng, như: chống lại người Nhật và làm gián điệp. Lý do
dễ hiểu là chàng cộng tác vào việc chế tạo chiếc máy Radio và có tấm bản đồ trong
vùng. Nhưng trước tất cả mọi câu hỏi, Lomax hoàn toàn giữ thinh lặng. Chàng tuyệt
đối không tiết lộ một chi tiết, một danh tánh nào có thể làm hại bất cứ một bạn đồng
tù nào. Trong các cuộc hỏi cung cũng như trong những lần bị tra tấn vì từ chối không
trả lời, trung úy Lomax luôn luôn đối diện với chàng thông dịch Nagase. Vì thấy Lomax
bị hành hung quá sức chịu đựng, Nagase khuyên chàng nên chấp nhận tất cả những lời
buộc tội. Nhưng Lomax chỉ đưa đôi mắt nẩy lửa nhìn chàng thanh niên Nhật Bản, đang
đứng trước mặt chàng. Đối với Lomax, chàng thông dịch thấp lùn Nagase tượng trưng
cho tất cả tội ác của toàn dân tộc Nhật. Nagase đi vào ký ức và ám ảnh Lomax suốt
cuộc đời còn lại.
Cuộc hỏi cung và tra tấn kéo dài cả tuần lễ. Lomax gần như
sắp chết. Nguồn lực duy nhất giúp chàng can đảm đối phó với cuộc hành hung là lời
cầu nguyện và tình yêu gia đình. Trong những giây phút đau đớn nhất, Lomax nhớ đến
mẹ cha và vị hôn thê bé nhỏ của mình. Nhưng nhất là, chàng cầu nguyện. Chàng cảm thấy
ghi ơn thân mẫu vì đã dạy chàng biết cầu nguyện cùng THIÊN CHÚA, ngay từ khi còn là
một cậu bé hồn nhiên vui sống.
Tháng 10 năm 1945, đệ nhị thế chiến chấm dứt.
Eric Lomax được trả tự do và trở lại Anh quốc. Chàng lập gia đình và sống một cuộc
sống bình thường. Nhưng tâm hồn Lomax bị vết thương chiến tranh hằn sâu và chàng không
thể nào quên được gương mặt của chàng thông dịch nhỏ bé người Nhật tên Nagase. Chàng
tự hứa với lòng:
- Ngày nào gặp lại Nagase mình sẽ ăn tươi nuốt sống hắn cho
hả cơn hận thù, luôn nung nấu trong lòng!
Trong khi đó, chàng thông dịch Nhật
Bản vô cùng hối hận vì đã thụ động cộng tác vào những vụ hành hung dã man tàn ác!
Chàng luôn bị mặc cảm tội lỗi dày vò. Hình ảnh viên trung úy trẻ người Anh bị hành
hung đau đớn cứ bám sát chàng. Chàng cầu khẩn THIÊN CHÚA cho chàng có ngày gặp lại
trung úy Eric Lomax để xin tha thứ!
Và THIÊN CHÚA Quan Phòng đã thu xếp cho
hai người có cơ hội gặp nhau, để giải tỏa mối thù hận cũng như niềm ray rứt canh cánh
bên lòng .. Ngày 21-3-1993, đúng 50 năm sau, Eric Lomax cùng với hiền thê lên máy
bay đi Bangkok. Sau đó cả hai cùng đến viếng trại tù Kanchanaburi, ngày nay trở thành
bảo tàng viện chiến tranh. Bất ngờ tại đây, ông Lomax chạm trán với một người đàn
ông Nhật cao tuổi. Sau giây phút ngỡ ngàng, cả hai đều nhận ra nhau tức khắc!
Sau nhiều lần gặp gỡ để giải tỏa nỗi lòng, ông Lomax đã thành thật tha thứ cho người
đã từng thụ động chứng kiến những cuộc hành hung mình. Cả hai như trút được gánh nặng
ngàn cân từng đè nặng trên vai mỗi người! Từ đây hai người sống trong an bình, một
an bình sâu xa đến từ sự thú nhận lầm lỗi và sự tha thứ cho kẻ thù của mình. Ông Eric
Lomax cảm nghiệm được thế nào là quyền lực vô biên của sự tha thứ!..
...
Bấy giờ, ông Phêrô đến gần Đức Chúa GIÊSU mà hỏi rằng: ”Thưa Thầy, nếu anh em con
cứ xúc phạm đến con, thì con phải tha đến mấy lần? Có phải bảy lần không?”
Đức Chúa GIÊSU đáp: ”Thầy không bảo là đến bảy lần, nhưng là đến bảy mươi lần bảy”
.. Bấy giờ, tôn chủ cho đòi y đến và bảo: ”Tên đầy tớ ác độc
kia, ta đã tha hết số nợ ấy cho ngươi, vì ngươi đã
van xin ta, thì đến lượt ngươi, ngươi không phải thương xót đồng bạn, như chính
ta đã thương xót ngươi sao?”. Rồi tôn chủ nổi cơn thịnh nộ, trao y cho
lính hành hạ, cho đến ngày y trả hết nợ cho ông. Ấy vậy, Cha của Thầy ở trên Trời
cũng sẽ đối xử với anh em như thế, nếu mỗi người trong anh em không hết lòng
tha thứ cho anh em mình”(Mátthêu 18,21-22 / 32-35).