Giáo Hội là dân chúc tụng và là dấu chỉ tình yêu thương của Thiên Chúa đối với thế
giới
Giáo Hội là dân chúc tụng và là dấu chỉ tình yêu thương của Thiên Chúa đối với thế
giới. Giáo Hội do Chúa Giêsu thành lập, nhưng là một dân tộc có lịch sử dài được chuẩn
bị từ rất lâu trước Chúa Kitô, một dân tộc được tình yêu của Thiên Chúa chúc phúc
để đem phúc lành ấy đến cho tất cả mọi dân tộc trên thế giới này.
Đức Thánh
Cha Phanxicô đã nói như trên với hàng chục ngàn tín hữu và du khách hành hương năm
châu trong buổi tiếp kiến chung sáng thứ tư 18-6-2014 tại quảng trường thánh Phêrô.
Sau khi chào tín hữu Đức Thánh Cha khen họ giỏi, vì với trời hay thay đổi bất thình
lình trong những ngày này không ai biết sẽ có mưa hay không, nhưng ngài hy vọng Chúa
thương để có thể kết thúc buổi tiếp kién mà không bị ướt.
Trong bài huấn dụ
Đức Thánh Cha bất đầu loạt bai giáo lý mới về Giáo Hội. Ngài nói: nói về Giáo Hội
cũng giống như một người con nói về mẹ mình và về gia đình mình. Và ngài định nghĩa
Giáo Hội như sau:
Thật thế, Giáo Hội không phải là một cơ cấu có mục đích
là chính mình hay một hiệp hội tư, một tổ chức phi chính quyền, lại càng không phải
là hướng về hàng giáo sĩ hay về Vaticăng... Giáo Hội là chúng ta tất cả. Bạn nói về
ai?” ”Không, về các linh mục..”. A, nhưng mà các linh mục là phần của Giáo Hội, nhưng
Giáo Hội là tất cả chúng ta chứ. Đừng thu hẹp Giáo Hôi lại nơi các linh mục, các giám
mục, Vaticăng. Tất cả những điều này là các phần của Giáo Hội, nhưng Giáo Hội là tất
cả chúng ta. tất cả là gia đình, là của người mẹ. Và Giáo Hội là một thực thể rộng
rãi hơn nhiều, rộng mở cho toàn nhân loại và không nảy sinh từ một phòng thí nghiệm,
không nảy sinh một cách bất thình lình, từ số không. Giáo Hội được xây dựng trên Chúa
Giêsu, nhưng là một dân tộc có một lịch sử dài sau lưng và một sự chuẩn bị đã bắt
đầu từ lâu trước Chúa Kitô.
Lịch sử hay ”tiền sử” đó của Giáo Hội được tìm
thấy trong Thánh Kinh Cựu Ước. Theo Sách Sáng Thế mà chúng ta đã nghe, Thiên Chúa
đã lựa chọn Abraham là cha của chúng ta trong lòng tin, và đã xin ông ra đi, bỏ quê
hương xứ sở để đi tới một miền đất khác, mà Người sẽ chỉ cho (x. St 12,1-9). Và trong
ơn gọi này Thiên Chúa không chỉ gọi Abraham như là cá nhân mà thôi, mà cũng lôi cuốn
ngay từ đầu gia đình, bà con và tất cả những người phục vụ nhà ông nữa. Rồi một khi
đã lên đường - Phải, và Giáo Hội bắt đầu bước đi như thế - Thiên Chúa sẽ còn nới rộng
chân trời và sẽ đổ tràn đầy phúc lành của Người trên Abraham, bằng cách hứa cho ông
một dòng dõi đông đúc như sao trên trời và như cát dưới biển. Dữ kiện quan trọng đầu
tiên bắt đầu từ Abraham Thiên Chúa làm thành một dân để đem phúc lành của Người tới
tất cả mọi gia đình của trái đất. Và Đức Giêsu sinh ra trong lòng dân tọc ấy. Chính
Thiên Chúa làm nên dân tộc này, lịch sử này, Giáo Hội tiến bước và Đức Giêsu sinh
ra trong dân tộc đó.
Yếu tồ thứ hai đó là không phải Abraham quy tụ một dân
tộc chung quanh mình, mà là chính Thiên Chúa khai sinh ra dân tộc ấy. Bình thường
con người hướng về thần linh, bằng cách tìm lấp đầy khoảng cách, bằng cách khẩn cầu
sự yểm trợ và che chở. Người ta khẩn cầu các thần linh... Nhưng trong trường hợp này,
trái lại người ta chứng kiến điều chưa từng thấy. Và Đức Thánh Cha giải thích điểm
này như sau
Chính Thiên Chúa đưa ra sáng kiến. Chúng ta hãy nghe nhé! Chính
Thiên Chúa gõ cửa nhà Abraham vá nói với ông: Hãy ra đi, hãy rời bỏ đất đai, hãy bắt
đầu bước đi và Ta sẽ khiến cho ngươi trở thành một dân tộc lớn. Đó là khởi đầu của
Giáo Hội và trong dân tộc này Chúa Giêsu sinh ra. Nhưng Thiên Chúa đưa ra sáng kiến
và hướng lời Ngài tới con người bằng cách tạo ra một mối dây, một tương quan mới với
ông. ”Nhưng thưa cha, làm sao? Thiên Chúa nói với chúng ta ư? ”Phải”. ”Và chúng ta
có thể dàm thoại với Thiên Chúa à?” Phải, và điều này gọi là lời cầu nguyện, nhưng
chính Thiên Chúa ban đầu đã làm điều đó. Như vậy Thiên Chúa làm thành một dân với
tất cả những ai bước đi và tín thác nơi Ngài. Đây là điều kiện duy nhất: tin tưởng
nơi Thiên Chúa. Nếu bạn tin tưởng nơi Thiên Chúa, lắng nghe Ngài và bước đi đó là
làm thành Giáo Hội. Tình yêu của Thiên Chúa đi trước tất cả. Thiên Chúa luôn luôn
là đầu tiên, Ngài đến trước chúng ta, Ngài đi trước chúng ta.
Tiếp tục bài
huấn dụ Đức Thánh Cha nói: Ngôn sứ Isaia hay Giêrêmia, tôi không nhớ rõ, một trong
hai vị đã nói rằng Thiên Chúa như hoa hạnh đào, bởi vì đó là cây đầu tiên nở hoa trong
mùa xuân. Để nói rằng Thiên Chúa luôn luôn nở hoa trước chúng ta, lôi chúng ta tới,
Ngài chờ đợi chúng ta, Ngài mời gọi chúng ta, Ngài làm cho chúng ta bước đi. Ngài
luôn luôn đi trước chúng ta. Và điều này gọi là tình yêu bởi vì Thiên Chúa luôn luôn
chở đợi chúng ta. ”Nhưng mà thưa cha, con không tin điều
này, bởi vì cuộc đời
con đã rất là xấu xa, làm sao con có thể nghĩ rằng Thiên Chúa chờ đơi con được?” ”Thiên
Chơáu chờ đơi bạn. Và nếu bạn đã là một người tội lỗi lớn, thì Ngài lại càng chờ đợi
bạn hơn với biết bao tình yêu, bởi vì Ngài là nhất. Đó là vẻ đẹp của Giáo Hội, đem
chúng ta tới với Thiên Chúa, là Đấng chờ đợi chúng ta! Ngài đi trước Abraham. Ngài
cũng đi trước cả Ađam nữa!
Tổ phụ Abraham và người nhà ông lắng nghe tiếng
gọi của Thiên Chúa và lên đường, mặc dù họ không biết rõ Thiên Chúa đó là ai và Ngài
muốn dẫn họ đi đâu. Đúng thế bởi vì Abraham lên đường và không có sách thần học để
nghiên cứu xem vị Thiên Chúa đã nói với ông là ai. Ông tín thác, ông tín thác nơi
tình yêu. Thiên Chúa làm cho ông cảm thấy tình yêu và ông tín thác nơi Ngài. Tuy nhiên
điều này không có nghĩa là các người đó luôn luôn xác tín vá trung thành. Trái lại,
ngay từ đầu đã có các kháng cự, khép kín trong chính mình, trên các lợi lộc riêng,
và cám dỗ mặc cả với Thiên Chúa và giải quyết các sự việc theo ý riêng. Đó là các
phản bội và các tội lỗi ghi dấu con đường của dân dọc dài toàn lich sử cứu độ, là
lịch sử sự tín trung cảu Thiên chúa và sự bất trung của dân. Tuy nhiên, Thiên Chúa
không mệt mỏi. Thiên Chúa kiên nhẫn, rất kiên nhẫn và trong thời gian Ngài tiếp tục
giáo dục và đào tạo dân Ngài, như một người cha giáo dục và đào tạo con mình. Thiên
Chúa bước đi với chúng ta. Ngôn sứ Hosêa nói: ”Ta đã bước đi với con và dậy con bước
đi như một người cha dậy cho con mình”. Thật là hình ảnh dẹp về Thiên Chúa! Ngài làm
với chúng ta như thế. Ngài dậy chúng ta bước đi. Đó cũng là thái độ Ngài có đối với
Giáo Hội. Thật vậy cả chúng ta nữa, tuy có ý hướng theo Chúa Giêsu, nhưng hằng ngày
chúng ta sống kinh nghiệm sự ích kỷ và cứng lòng. Nhưng khi chúng ta nhận mình là
những kẻ tội lỗi, thì Thiên Chua đổ tràn đầy lòng thương xót và tình yêu của Ngài
trên chúng ta. Ngài tha thứ cho chúng ta, ngài luôn tha thứ cho chúng ta. Chính điều
đó làm cho chúng ta lớn lên như dân của Thiên Chúa, như Giáo Hội: không phải vì chúng
ta giỏi, không phải do công lao của chúng ta, chúng ta ít ỏi chẳng là gì cả. Không
phải cái đó mà là kinh nghiệm thường ngày cho chúng ta biết Chúa thương chúng ta và
lo lắng cho chúng ta. Chính điều đó khiến cho chúng ta cảm thấy chúng ta là của Ngài,
ở trong tay Ngài, và làm cho chúng ta lớn lên trong sự hiệp thông với Ngài và giữa
chúng ta với nhau. Là Giáo Hội có nghĩa là cảm thấy mình ở trong tay Thiên Chúa, là
Cha và yêu thương chúng ta, vuốt ve chúng ta, chờ đợi chúng ta, làm cho chúng ta cảm
thấy sự dịu hiền của Ngài. Và đây là điều rất đẹp!
Đức Thánh Cha nói thêm
trong bài huấn dụ: Anh chị em thân mến đó là chương trình của Thiên Chúa. Khi Ngài
gọi Abraham, Thiên Chúa đã nghĩ tới điều này: làm thành một dân tộc được phúc phúc
bởi tình yêu của Ngài để dân tộc đó đem phước lành của Ngài đến với tất cả mọi dân
tộc của trái đất. Chương trình ấy không thay đổi nó luôn luôn đang được thực hiên.
Nơi Chúa Kitô nó đã có sự thành toàn và cả ngày nay nữa Thiên Chúa vẫn tiếp tục thực
hiện nó trong Giáo Hôi. Chúng ta hãy xin ơn trung thành với việc theo Chúa Giêsu và
lắng nghe Lời Ngài, sẵn sàng ra đi mỗi ngày, như tổ phụ Abraham, hướng tới miền đất
của Thiên Chúa và của con người, là quê hương thật của chúng ta, và như thế trở thành
phước lành, dấu chỉ tình yệu thương của Thiên chúa đối với tất cả các con cái Ngài.
Tôi thích nghĩ tới một từ đồng nghĩa, một tên gọi khác má kitô hữu chúng ta có thể
có, đó là những người nam nữ, là dân chúc tụng. Với cuộc sống của mình kitô hữu phải
luôn luôn chúc tụng Thiên Chúa và chúc tụng cả chúng ta nữa. Kitô hữu chúng ta là
dân chúc lành, biết chúc lành. Và đó là mổt ơn gọi đẹp!
Đức Thánh Cha đã chào
các đoàn hành hương các nước bắc Mỹ và Tây Âu cũng như các nhòm tín hữu Nigeria, Zimbabwe,
Kuweit, Ấn Độ, Nigeria, Australia, Mêhicô, Puerto Rico, Argentina và Brasil. Ngài
chúc họ có những ngày hành hương tươi vui bổ ích. Đức Thánh Cha nhắc cho mọi người
biết ngày thứ năm 19-6 lá lễ kính Mình Máu Thánh Chúa. Ngài cầu mong Thánh Thể dưỡng
nuôi đức tin của người trẻ. Ngài khích lệ người đau yếu đừng mỏi mệt thờ lậy Chúa
trong thử thách, và nhắn nhủ các cặp vợ chồng mới cưới học yêu thương, noi gương Chúa
Giêsu hiến mình vì yêu thương và để cứu rỗi chúng ta. Sau cùng ngài cất kinh Lậy
Cha và ban phép lành tòa thánh cho mọi người.