Mùa Phụng Vụ lại dẫn chúng ta đến một tâm tình khác, mùa có chút bi thương buồn bã
hơn, nhưng lại là mùa chuẩn bị cho chúng ta đón nhận một món quà thật to lớn từ Thiên
Chúa. Ngôi Hai Thiên Chúa đã xuống thế làm người. Việc Người trở nên đồng hóa với
con người đã là một dấu chỉ vô cùng to lớn cho tình yêu mà Thiên Chúa dành cho nhân
loại. Thế nhưng, ngay từ khi Người giáng thế, đã có biết bao dấu chỉ xảy đến gợi nhắc
chúng ta về một sự hy sinh khác cao cả và vô cùng ý nghĩa mà Người sẽ tiếp tục thực
hiện vì ơn cứu độ cho toàn thể con người. Từ Đông Phương xa xôi, các đạo sỹ lần theo
ánh sao đêm để triều yết Hài Nhi. Trong số những món quà họ mang theo để biếu Người,
có nhũ hương và mộc dược, thứ dùng để ướp xác người chết. Khi Người chịu phép cắt
bì, ông Simêon đã nói về một lưỡi gươm sẽ đâm thâu tâm hồn Maria. Biến cố lạc mất
Giêsu trong Đền Thờ năm 12 tuổi cũng nói về một cuộc chia ly nào đấy sẽ đến về sau.
Khi khởi sự sứ mạng công khai, Gioan Tẩy Giả đã giới thiệu Giêsu như là “con chiên
của Thiên Chúa”, một con vật bị đem đi sát tế để đền tội cho muôn người. Đỉnh cao
của công cuộc cứu thể được thực hiện nơi Đức Giêsu là cái chết của Người. Nhưng đấy
không phải là một cái chết bình thường. Ngoài những hàm oan và đau đớn, vốn là cái
bề ngoài mà ta có thể thấy được nơi sự hy sinh của Đức Giêsu trên thập giá, cuộc Tử
Nạn của Đấng Cứu Thế còn mang một ý nghĩa thiêng liêng cao vời, mà trong mùa chay
này, chúng ta được mời gọi để trầm mình chiêm ngắm.
Mùa chay là mùa chúng
ta được mời gọi để suy nghĩ về tình yêu, một tình yêu đích thực, trong suốt nhưng
cũng có phần lạ kỳ nhất trong lịch sử nhân loại: tình yêu của Thiên Chúa dành cho
từng người tội nhân chúng ta. Vì yêu thương chúng ta, vinh quanh lẫy lừng của một
Thiên Chúa, Giêsu cũng chẳng màng chi đến. Ngài chấp nhận bị nộp vào tay người đời,
bị xem là đồ bị nguyền rủa và xấu xa. Ngài đến để thi ân giáng phúc cho người ta,
nhưng chính Ngài lại bị chính những người mình yêu bội phản và giết chết mình. Ấy
vậy mà Ngài không hề buông ra một lời phản kháng, trái lại, còn an ủi, còn nói lời
thứ tha. Khi yêu, người ta chẳng màng chi đến mình nữa. Tất cả những gì người ta làm
chỉ nhắm đến hạnh phúc và tương lai tươi sáng của người mình yêu. Giêsu đã yêu mà
không hề chiếm giữ, yêu mà vẫn tôn trọng tự do, Ngài chỉ mong chờ, chứ không bắt buộc
người mình yêu phải yêu mình như thế. Chúng ta có cảm nghiệm được tình yêu này của
Giêsu trong cuộc đời mình không?
Mùa chay cũng là mùa chúng ta được mời
gọi để suy nghĩ về vinh quang thập giá của người môn đệ Chúa. Nếu như người đời vẫn
quan niệm vinh quang là có thật nhiều của cải và quyền lực, được người khác tâng bốc
và tung hô, có thể sai khiến được nhiều người, thì vinh quang của chúng ta – những
người môn đệ Chúa là lấy phục vụ làm đầu, là dành phần hơn cho người khác, lãnh phần
thiệt hại về phía mình. Vinh quang của thập giá không phải cố chiếm vị trí trọng tâm
để người khác hướng về mình với sự ngưỡng mộ và ca khen, nhưng là âm thầm rút về đằng
sau, hy sinh mà không đòi đền đáp, cho đi mà chẳng mong đáp đền. Vinh quang của thập
giá hệ ở tình yêu và lấy sự tha thứ làm phương dược xoa dịu đi tất cả những oán hờn
căm phẫn, những ác độc mưu toan. Ai trong chúng ta cũng mong muốn mình làm lớn, chẳng
ai thích cúi mình, thích phục vụ. Người nào có thể quên đi lợi ích của mình vì người
khác, ấy mới thật sự là một con người dũng mãnh và phi thường. Sẽ dễ hơn cho chúng
ta để sống một cuộc đời hưởng thụ. Nhưng nếu chúng ta dám sống hai chữ “hy sinh”,
ta mới thật sự là người đáng hưởng phúc lộc “vinh quang”. Chúng ta đang tìm kiếm vinh
quang của Thiên Chúa hay vinh quang của người đời? Có bao giờ ta xác tín rằng “vinh
quang của ta là thập giá Đức Kitô” chưa?
Thời gian mùa chay cũng mời gọi
chúng ta hãy nhớ đến thân phận tro bụi của mình, nhớ đến cái kết cục thảm khốc mà
ai cũng phải tiến đến là cái chết, nhớ đến những ảo tưởng và phù hoa mà tiền tài và
danh vọng ở thế gian này bày vẽ trước mặt ta. Hãy suy nghĩ về cái chóng qua của một
kiếp con người? Cũng tựa như những cánh hoa tươi trong vườn. Một thời hoa cũng thơm
hương, gọi mời ong bướm muôn phương, nhưng rồi cũng có ngày hoa trở nên xơ xác. Cao
sang mấy, danh vọng mấy, rồi có ngày chúng cũng sẽ trôi tuột khỏi bàn tay ta. Ta được
mời gọi để hướng đến một điều gì đó bền vững hơn, chắc chắn hơn, một tài sản cao quý
hơn trên Nước Thiên Đàng sau khi chết. Ta hãy tìm cách tích trữ của cải ấy qua đời
sống cầu nguyện, qua những việc hy sinh và qua những việc bác ái.
Chúng
ta hãy cầu xin Chúa ban ơn cho chúng ta, giúp chúng ta có được một sự chuẩn bị thật
chu đáo trong mùa chay thánh này, để có thể đón chờ hồng ân cứu độ của Thiên Chúa.