... Ngày ấy, cuộc sống của tôi càng náo-nhiệt vội-vã, đong đầy tham-vọng bao nhiêu
thì mặc khải THIÊN CHÚA tỏ lộ cho tôi càng nhẹ-nhàng, chậm-rãi và tinh-vi bấy nhiêu.
Cái trái nghịch quá rõ ràng này làm tôi ngỡ ngàng kinh ngạc khi đọc lại các biến cố
từng diễn ra trong cuộc đời tôi.
Hồi ấy, THIÊN CHÚA không là gì cũng chả là
ai hết, mặc dầu tôi đã ”làm đủ mọi sự” - như người ta nói - đó là: học giáo lý, lãnh
các bí tích và tham dự Thánh Lễ Chúa Nhật cũng như các ngày Lễ Buộc. Cuộc sống đạo
đức thân thương này bị tản-mác bị phân-phối và rồi tôi dẹp nó qua một bên, xét vì
nó không mang lại cho tôi lợi ích nào cũng không có gì hấp dẫn đáng chú ý. Trong khi
đó cuộc sống do chính tôi xây dựng mới đáng kể. Nó là thành công và là sự nghiệp sáng
chói! Tôi thoải mái trong công ăn việc làm và mọi sự diễn tiến tốt đẹp.
Thế
rồi đùng một cái, vào năm 40 tuổi, tôi bị bế-tắc trong nghề nghiệp vì lâm vào tình
cảnh rắc-rối. Tôi bèn quyết định thoát ra thảm trạng và bẻ gãy cái chu kỳ làm việc
quá mệt mỏi. Có lẽ vẫn còn bị ám ảnh bởi các thành-tích nên tôi lao mình vào cuộc
hành trình đi bộ tiến về Santiago de Compostella bên nước Tây-ban-nha. Lộ trình của
nó tôi biết quá rõ nên hăng hái lên đường một mình với chiếc balô mang trên lưng.
Tôi ý thức mình phải đặt lại vấn đề, phải suy tư về các điểm chính yếu trong cuộc
đời tôi và đặt hành lý xuống.
Trên đường đi vạn dặm tôi khám phá ra hành trình
chính là gặp gỡ. Cuộc đời chính là mối quan hệ là các giao tế. Tôi gặp gỡ và quen
biết đủ thứ hạng người với ánh nhìn cởi mở và khoan dung. Ngày 11 tháng 8 lễ thánh
nữ Clara tôi bước vào một tu viện tiếp đón khách hành hương và tôi tham dự Thánh Lễ.
Tôi cảm thấy vô cùng xúc động. Vì sao và bởi ai? Tôi không biết! Tôi chỉ biết rằng
trong thoáng giây tôi bỗng bồi-hồi nhớ lại các chặng đường quá khứ. Và điều này gây
lợi ích lớn lao cho tôi. Nó trở thành chuyện không thể cưỡng lại được. Từ từ tôi làm
một nối kết giữa mỗi cuộc gặp gỡ trên đường đi, mỗi một người tôi gặp và .. THIÊN
CHÚA. Và tôi ngạc nhiên reo lên: Và nếu THIÊN CHÚA là mối giao hảo?
Chính
trong cuộc tĩnh tâm thực hiện sau khi kết thúc lộ trình hành hương mà tôi khám phá
ra THIÊN CHÚA là Tình Yêu! Tôi tiếp nhận, tôi sống và tôi khao khát thứ tình yêu này,
Tình Yêu đến từ THIÊN CHÚA! Tôi bỗng nồng nhiệt ao ước lãnh bí tích rửa tội. Nhưng
tôi đã được rửa tội rồi mà! Vậy là tôi ý thức rằng chỉ khi nào tôi mở rộng lòng tiếp
rước THIÊN CHÚA thì Ngài mới đưa tôi vượt qua cõi chết và bước vào sự sống.
Một ngày khi nghe trình thuật Phúc Âm trong đó Đức Chúa GIÊSU nói cùng người thanh
niên giàu có: ”Hãy đến và theo Thầy” thì tận nơi sâu kín của lòng mình, tôi bỗng thưa
lên lời đáp lớn lao: ”Vâng, con xin đến!”
Thế thì điều gì đã thay đổi trong
cuộc đời tôi kể từ ngày ấy? Thưa là Tất Cả và là không gì hết. Nghĩa là, tôi vẫn nguyên
vẹn là chính tôi với những yếu đuối và hạn hẹp, nhưng tôi sống động. Tôi giữ lòng
tin tưởng, dưới cái nhìn của THIÊN CHÚA, mà tôi tiếp nhận và đến phiên mình, tôi có
thể trao lại cho người khác. Nơi nghề nghiệp mới tôi giao tế với tha nhân bằng tình
yêu và sự tin cậy. Tôi tin tưởng trong gặp gỡ và quan hệ với người bạn đời. Tôi tin
tưởng trong giáo xứ nơi tôi gia nhập nhóm tháp tùng các tân dự tòng chuẩn bị lãnh
bí tích Rửa Tội. Tôi tin tưởng trong đời sống thường nhật khi tôi tiếp nhận sự sống
như món quà và lãnh nhận hết ơn lành này sang ơn lành khác.
(Chứng từ của
bà Claire-Emmanuelle, 46 tuổi người Pháp, sống tại thủ đô Paris. Bà là huấn luyện
viên chuyên nghiệp).
... ”Lạy Chúa, Ngài dò xét con và Ngài biết rõ,
biết cả khi con đứng con ngồi. Con nghĩ tưởng gì, Ngài thấu suốt
từ xa, đi lại hay nghỉ ngơi, Chúa đều xem xét, mọi nẻo đường con đi, Ngài quen
thuộc cả. Miệng lưỡi con chưa thốt nên lời, thì lạy Chúa, Ngài đã
am tường hết. Ngài bao bọc con cả sau lẫn trước, bàn tay của Ngài, Ngài đặt
lên con. Kỳ diệu thay, trí thức siêu phàm, quá cao vời, con chẳng sao vươn tới! Đi
mãi đâu cho thoát thần trí Ngài, lẩn nơi nào cho khuất được Thánh Nhan?
Con có lên trời, Chúa đang ngự đó, nằm dưới âm ty, vẫn gặp thấy Ngài. Dù chấp cánh
bay từ phía hừng đông xuất hiện, đến ở nơi chân trời góc biển phương tây, tại đó cũng
tay Ngài đưa dẫn, cánh tay hùng mạnh giữ lấy con. Con tự nhủ: ”Ước gì bóng
tối bao phủ tôi và ánh sáng quanh tôi thành đêm tối!” Nhưng đối với Ngài, tối
tăm chẳng có chi mù mịt, và đêm đen sáng tỏ như ban ngày, bóng tối và ánh sáng cũng
như nhau. Tạng phủ con, chính Ngài đã cấu tạo, dệt tấm hình hài trong dạ mẫu
thân con. Tạ ơn Chúa đã dựng nên con cách lạ lùng, công trình Ngài xiết
bao kỳ diệu!” (Thánh Vịnh 139(138) 1-14).