Đức Mẹ đã hiện ra với chị Bernadette Soubirous tất cả 18 lần trong năm
1858. Lần đầu tiên là ngày thứ năm 11 tháng hai, lần thứ hai ngày Chúa Nhật 14,
lần thứ ba là ngày thứ năm 18 cùng tháng. Sau khi tham dự thánh lễ Bernadette xuống
hang đá vào khoảng lúc 7 giờ, có bà Millet và cô Peyret đi theo. Bernadette đã sung
sướng được nhìn thấy Đức Mẹ trong khoảng một giờ. Và trong lần này chị được nghe tiếng
Đức Mẹ nói lần đầu tiên. Cô Antoinette Peyret đưa cho Bernadette một mảnh giấy, một
cái bút với mực và nói: ”Đi hỏi Bà điều Bà muốn, và xin Bà viết ra”. Bernadette vâng
lời làm theo. Đức Mẹ cười và trả lời: ”Điều Ta muốn nói với con không cần phải viết
ra”. Sau khi cầm trí Đức Mẹ hỏi Bernadette: ”Con có muốn có lòng tốt đến đây trong
15 ngày không?” Bernadette kinh ngạc khi nghe Bà hỏi với tất cả sự lịch lãm và kính
trọng đối với mình là một cô bé gái nghèo nàn như vậy. Bernadette nhanh nhẹn trả lời:
”Vâng, thưa Bà, con hứa với Bà... nếu cha mẹ con cho phép”. Đức Mẹ nói với Bernadette:
”Ta không hứa cho con hạnh phúc ở đời này, nhưng trong đời sau”. Với tất cả chúng
tôi Bà thêm lời mời kín đáo: ”Ta ước muốn trông thấy người ta cũng đến”. Và Bernadette
nói với chúng tôi điều chị nói với cô Antoinette: ”Bà nhìn chị trong lúc này”.
Lần thứ bốn Đức Mẹ hiện ra là thứ sáu 19-2. Sau thánh lễ vào khoảng 7 giờ chúng tôi
thấy Bernadette, mẹ cô và dì Bernarde Castérot, bà Millet và vài phụ nữ khác ở Hang
Đá. Bermadette làm dấu thánh gía, mà cô đã thấy Bà làm, và cô lần hạt Mân Côi. Mới
tới kinh Kính Mừng thứ ba các chứng nhân trông thấy cô ”hân hoan” trong khoảng nửa
giờ. Họ khâm phục các làn sóng tươi vui và các nụ cười rạng rỡ trên gương mặt cô.
Bà mẹ Bernadette thấy con gái mình hiển dung liền kêu lên: ”Ôi lậy Chúa, con xin Chúa,
xin Chúa đừng lấy mất con con”. Người ta nghe Bernadette nói: ”Ôi Bà đẹp biết chừng
nào!” Họ hỏi Bà nói gì, Bernadette trả lời: ”Bà cám ơn tôi đã đến. Nữ Hoàng và Mẹ
nói ”Cám ơn”. Bà nói với tôi rằng sau này Bà sẽ có các mạc khải cho tôi”. Đức Mẹ cần
chuẩn bị cho Bernadette quen với sự thân tình lớn lao này. Nhưng trong khi loài người
chỉ sau này mới nhận ra tầm quan trong của điều đến từ trời cao, thì hỏa ngục đoán
biết rất sớm. Bernadette sẽ vén mở cho biết như sau: ”Trong khi tôi cầu nguyện, thì
có các tiếng nói gọi tôi, phải nói là hàng ngàn người giận dữ. Thật khủng khiếp. Tiếng
nói mạnh nhất đã kêu lên: ”Hãy cứu lấy mày đi! Hãy cứu lấy mày đi!” Nhưng Bà đã nhìn
về phía sông Gave trong khi nhíu lông mày, và các tiếng nói đã tan biến”.
Lần hiện ra thứ năm là hôm sau thứ bẩy 20 tháng hai. Bernadette xuống Hang Đá sau
thánh lễ với mẹ và dì Basile. Lần này có khoảng 30 nhân chứng. Bernadette tới Hang
Đá Massabielle vào lúc 6 giờ rưỡi sáng. Chị không ngạc nhiên cũng không cảm động khi
thấy đám đông đang đợi mình. Chị có cùng điệu bộ như thể chị chỉ là một nữ khán giả,
và chị qùy gối xuống chỗ thường qùy. Không để ý đến các đôi mắt đang chăm chú nhìn
mình, chị lấy tràng hạt ra và bắt đầu cầu nguyện.
Các nhân chứng cho biết
gương mặt chị bất thình lình sáng lên, được biến đổi, rạng rỡ và thấm nhuần ánh sáng
thiên linh, và phản ánh tuyệt vời của nó mà chúng tôi nhận biết, cho chúng tôi sự
chắc chắn đầy tràn về trung tâm sáng láng mà chúng tôi không nhận thấy. Hôm đó người
ta thấy Bernadette như bị đảo lộn, khi vui tươi khi sợ hãi; thân mình chị như bị động
và kéo tới phía trước, lên cao; tay chị chắp lại giơ cao lên; mặt chị toàn màu xanh
da trời và hốc hác, mắt mở lớn đẫm lệ chảy đài xuống mặt, các giọt lệ khác với các
giọt lệ mà chúng ta khóc, chúng phát xuất từ một sự đau đớn tinh tuyền. Duyên dáng
biết bao trong các cử điệu, các cúi đầu, trong các lời chào, nụ cười và cái nhìn của
chị! Chị không còn là cô con gái của bà Louise Soubirous nữa, nhưng là con gái của
một người Mẹ thiên quốc! Sau bốn mươi phút xuất thần, khi trở về nhà với bà mẹ trần
gian, Bernadette đã thổ lộ với mẹ rằng Bà ”đã dạy cho chị từng tiếng một lời cầu nguyện
chỉ cho một mình chị mà thôi”, lời cầu nguyện mà chị sẽ trung thành đọc mỗi ngày trong
cuộc sống, nhưng đã không bao giờ cho ai biết nó.
Lần thứ sáu Đức Mẹ hiện
ra với chị là ngày Chúa Nhật 21 tháng 2. Đây là Chúa Nhật đầu tiên Mùa Chay năm 1858.
Vào lúc 6 giờ rưỡi sáng, vùng phụ cận hang đá có tới một trăm nhân chứng. Có cả một
bác sĩ nữa. Đó là bác sĩ Dozous, ở gần quan sát tình trạng của chị Bernadette trong
nửa giờ xuất thần, nhưng ông không khám phá ra sự qúa kích động thần kinh nào cả.
Bác sĩ kể lại với chúng tôi rằng: ”Sau khi tôi đã buông tay cô ra, Bernadette tiến
tới gần Hang Đá hơn một chút; chẳng mấy chốc tôi trông thấy gương mặt cô, cho tới
lúc đó diễn tả niềm hạnh phúc toàn vẹn nhất, trở thành buồn sầu; nước mắt rơi xuống
từ mắt và chảy dài trên má. Các thay đổi diện mạo trong trạng thái này khiến cho tôi
ngạc nhiên. Sau khi cô đã cầu nguyện xong và nhân vật huyền nhiệm đã biến đi, tôi
hỏi cô cho biết điều gì đã xảy ra trong tình trạng lâu dài ấy, cô trả lời tôi: ”Trong
khi bỏ không nhìn tôi, Bà hướng cái nhìn ra xa ở bên trên đầu tôi; rồi lại nhìn tôi
là người đã hỏi Bà điều khiến cho Bà buồn, Bà nói với tôi: Con hãy cầu ngyyện cho
các người tội lỗi, cho thế giới qúa bị giao động. Tôi mau chóng được trấn an bởi lòng
tốt và sự thanh thản mà tôi đã có thể trông thấy trên gương mặt Bà, và lập tức Bà
biến đi”. Đó là ý muốn của Mẹ Maria trong ngày Chúa Nhật đầu tiên của mùa Chay: cầu
nguyện và xin người ta cầu nguyện cho những người tội lỗi. Nhưng cũng phải đau khổ
nữa. Cũng trong ngày đó Bernadette phải trình diện trước hai quyền bính dân sự và
bị khảo cung. Ngày hôm ấy kết thúc trong một nỗi buồn lớn, vì ông bố của Bernadette
cấm cô không được đến Hang Đá nữa.
Ngày 22 tháng 2 lúc 8 giờ 30 Bernadette
cảm thấy bị lôi cuốn đi ra Hang Đá. Chị lần hạt trước sự hiện diện của nhiều người
và cầu nguyện lâu giờ, nhưng chị đứng dậy và thú nhận là đã không trông thấy gì. Chị
buồn sầu trở về nhà trong nước mắt. Chị giải thích với cha mẹ rằng: ”Đã có một hàng
rào ngăn chặn đường đến Hang Đá, nhưng có một sức mạnh không thể cưỡng lại được đưa
chị đến đó. Tưởng rằng mình đã làm phật lòng Bà, Bernadette tỳ vào cạnh giường khóc
suốt buổi chiều hôm đó. Trước nỗi khổ đau chân thành sâu xa này của con, cha chị thôi
cấm chị ra Hang Đá. Thế là tuy không hiện ra ngày hôm ấy, nhưng Đức Trinh Nữ rất thận
trọng đã có được các hiệu qủa tuyệt vời: đó là sự khổ đau tinh tuyền của Bernadette
khiến cho các lần hiện ra của Đức Mẹ được phong phú, cha của chị bỏ lệnh cấm chị,
đồng thời nêu bật sự tôn trọng lệnh của cha mẹ.
Lần hiện ra thứ bẩy là vào
ngày thứ ba 23 tháng 2. Mặc dù đã vỡ mộng ngày 22 tháng 2, ngay tù lúc 6 giờ sáng
đã có 150-200 người đến Hang Đá. Nhiều người qùy cầu nguyện trong khi chờ đợi Bernadette.
Có vài người đàn ông chưa tin vào thực tại các vụ hiện ra. Họ khám xét bên trong và
chung quanh Hang Đá, nhưng thấy không có gì khả nghi. Trong số đó cũng có bác sĩ Dozous
và ông Estrade, là chứng nhân trung thành và là sử gia của các biến cố Lộ Đức. Bernadette
tới, có mẹ và hai bà dì Bernarde và Basile đi theo. Chị vào và xuất thần ngay từ các
kinh Kính Mừng đầu tiên. Cuộc xuất thần kéo dài một gìơ. Để đề phòng cho Bernadette
sẽ ngày càng gặp phải các mâu thuẫn của người này, và điều nguy hiểm hơn cho cô là
sự tôn thờ của người khác, Đức Mẹ cho chị bước vào trong sự thân tình với Người. Ngày
hôm đó Đức Mẹ cho chị biết ba bí mật. Sự thân tình ấy gắn bó chị với Đức Mẹ một cách
chặt chẽ, tách rời chị khỏi các người khác và dậy chị trung thành với sứ mệnh của
mình. Ba năm sau chị Bernadette đã có thể nói rằng: ”Bà đã cấm tôi không được nói
các bí mật ấy cho ai, và tôi đã trung thành cho tới nay”. Chị đã trung thành cho tới
cùng và đã mang theo các bí mật ấy vào cõi vĩnh hằng.
Lần thứ tám Đức Mẹ hiện
ra với chị Bernadette là ngày thứ tư 24 tháng 2. Ông Estrade kể: ”Ít lâu sau khi xuất
thần, thị nhân lắng nghe từ phía tảng đá, rồi như người nhận được một tin buồn mới,
chị đã để rơi hai cánh tay và lệ tuôn rơi trên má. Trong một thái độ khiêm tốn chị
đã qùy gối leo lên dốc trước hốc đá, và môi hôn đất ở mỗi bước”. Theo các chứng tá
phải kết luận rằng ban đầu Bà đã hiện ra trên cây hồng như thường lệ, sau đó đã biến
đi, và thị nhân đã tìm dưới vòm Hang Đá và đã tìm thấy Bà. Chính khi đó chị quay lại
phía đám đông gồm 400-500 người. Mặt chị đẫm lệ. Tiếng nói nghẹn ngào trong tiếng
nấc Bernadette chuyển sứ điệp của Bà cho đám đông: ”Sám hối, Sám hối, Sám hối”.
Lần hiện ra thứ chín là ngày thứ năm 25 tháng 2. Hôm đó Đức Mẹ Vô Nhiễm đã muốn Bernadette
hạ mình thẳm sâu. Mẹ đã ra các lệnh xem ra không thể nào hiểu được và vô lý. Sự khiêm
nhường và vâng lời này sẽ làm vọt lên điều mà người ta thích gọi là ”Suối Phép Lạ
Lộ Đức”. Đám đông 400 người thấy Bernadette tiến tới trên đầu gối cho tới cuối Hang
Đá, rồi xuống dốc, hướng về sông Gave, bất thình lình đứng lại trở vào Hang Đá và
ở đó như đang lắng nghe một người nào đó mà chị không hiểu lệnh truyền. Sau đấy người
ta thấy chị cào đất, uống một thứ nước đục chảy ra từ đó, rửa và cho đám đông thấy
một gương mặt lem luốc bùn. Sau cùng người ta thấy chị ăn cỏ. Trong khi Bernadette
trông thấy Bà mỉm cười, đám đông nghĩ rằng chị chỉ là một cô bé mất thăng bằng tâm
trí, một người điên. Sau này chính chị Bernadette đã giải thích cảnh khiến cho mọi
người đều vỡ mộng: ”Trong khi tôi cầu nguyện, Bà đã nói với tôi một cách thân hữu
đồng thời nghiêm nghị. Hãy đi uống nước suối và rửa ở đó. Vì tôi không biết suối ở
đâu nên tôi tin là không việc gì nên hướng về sông Gave. Bà đã gọi tôi và lấy ngón
tay ra dấu cho tôi đến dưới Hang Đá: tôi đã vâng lời, nhưng tôi không trông thấy nước.
Không biết lấy nước ở đâu tôi liền cào đất và đã có nước. Tôi đã để cho nó trong lại
một chút rồi tôi uống và rửa mặt. Khi được hỏi tại sao lại ăn cỏ, Bernadette trả lời:
”Bà đã thôi thúc tôi bằng một chuyển động nội tâm”. Xem ra trong thị kiến kéo dài
ba khắc này Bernadette đã không có sự hiển dung.