Một buổi sáng Mùa Xuân một người bạn điện thoại cho tôi và hỏi: - Bà có bằng
lòng ra tranh cử cùng liên danh với chúng tôi vào kỳ bầu cử Hội Đồng Thành Phố sắp
tới không?
Tôi nhanh nhẹn trả lời ngay: - Ồ, được lắm chứ!
Thế là
một thời ngắn sau đó chúng tôi hăng hái bắt đầu chiến dịch tranh cử, cổ động cử tri
đi bầu. Bất cứ cuộc tranh cử nào - dù nhỏ dù lớn - cũng ồn-ào huyên-náo và đầy dẫy
xúc động. Thêm vào đó chúng tôi sống nơi Thành
Phố nhỏ với khoảng 12 ngàn dân
cư. Đó là Thành Phố Brianza thuộc tỉnh Milano nằm trong vùng Lombardia, miền Bắc nước
Ý. Kết quả là liên danh của chúng tôi thắng và tôi được bầu làm Cố Vấn Hội Đồng Thành
Phố. Chúng tôi bắt tay vào việc điều hành. Đối với tôi, công việc hoàn toàn mới lạ.
Tôi thận trọng khám phá ra công việc từng ngày. Mỗi ngày tôi học biết công việc thêm
một chút.
Công việc cũng mỗi ngày một nhiều hơn. Thời gian rảnh rỗi như bị
thu hẹp lại. Nhưng tôi cảm thấy thật hạnh phúc vì được góp phần vào công cuộc xây
dựng Thành Phố thân yêu. Ngoài ra tôi cũng nhận được nhiều an ủi đến từ quí vị đồng
hương khi thấy mọi người đặt trọn niềm tin tưởng nơi chúng tôi.
Cứ thế thời
gian tuần tự trôi qua. Mỗi lần nhận một cú điện thoại, nghe một người đồng hương bày
tỏ một vấn đề nào đó, tôi thường dừng lại, lấy thời giờ suy tư và tìm phương thế giải
quyết vấn đề.
Từ lâu, chính trị luôn luôn lôi cuốn hấp dẫn tôi, đặc biệt khi
chính trị mang theo chiều kích xã hội. Tôi cố gắng chu toàn bổn phận của một Cố Vấn
Hội Đồng Thành Phố trong tư cách là tín hữu Công Giáo. Về điểm này, kinh nghiệm truyền
giáo tôi sống cách đây vài năm xem ra thật hữu ích. Tôi luôn luôn chú trọng nêu cao
sứ điệp hòa bình, công lý và Tình Yêu của Đức Chúa GIÊSU KITÔ. Giờ đây tôi muốn dựa
trên sứ điệp này để từ đó hoạt động nhằm xây dựng lợi ích cho xã hội.
Thế
nhưng trong thực tế điều này không mấy dễ dàng. Bởi lẽ chính trị - cũng như bất cứ
lãnh vực nào khác - đều có luật lệ riêng, có ưu tiên riêng, đôi khi không thể nào
hiểu được hoặc tệ hại hơn, chúng trái nghịch với giáo huấn của Tin Mừng, hoặc không
mấy phù hợp với Tin Mừng.
Tuy nhiên, trong bối cảnh chính trị xã hội như thế,
tôi lại cảm thấy mình hoàn toàn có cơ may. Cơ may biểu lộ một lối sống đặc thù, một
lối sống đòi hỏi nhiều can đảm, dám công khai làm chứng cho Đức Tin Công Giáo và dám
đứng về phía người nghèo. Nói tắt một lời, đây là cơ hội tốt giúp tôi sống chứng tá
sứ điệp công bằng bác ái của Đức Chúa GIÊSU KITÔ, Đấng Cứu Độ con người.
Cách
đây không lâu tôi hân hạnh nghe nói đến danh tánh của một vị tiên tri thời đại. Đó
là Cha Luigi Ciotti, Linh Mục của Tổng Giáo Phận Torino (Bắc Ý). Ngài nói đến
quyền nổi giận. Nghĩa là quyền của người công dân được công khai bày tỏ bất-bình và
tranh đấu xóa bỏ bất công, bênh vực người nghèo, người yếu thế, kẻ kém may mắn.
Tôi cầu mong mình cũng thành công trong việc thực thi quyền nổi giận trong cuộc sống
thường ngày cũng như trong các hoạt động chính trị của tôi. Muốn được như thế, tôi
khẩn nài THIÊN CHÚA như lời Thánh Vịnh hát rằng:
- Lạy Chúa, xin nghe con
giãi bày lẽ phải, lời con than vãn, xin Ngài để ý. Xin lắng tai nghe
tiếng con nguyện cầu thốt ra từ miệng lưỡi chẳng điêu ngoa. Con
xin được Thánh Nhan soi xét vì mắt Ngài thấy rõ điều chính trực.
Chúa có xét lòng con, thăm con giữa đêm trường, có thử
con bằng lửa, cũng chẳng thấy điều gian. Con chẳng theo thói
đời buông những lời sai trái. Con tuân giữ mọi lời Chúa dạy, tránh xa
đường lối kẻ bạo tàn, dõi vết chân Ngài, con không vấp ngã(Thánh Vịnh
17(16), 1-5).
... Chứng từ của bà Daria Rui.
(”Missione
Giovani”, Missionari Saveriani, Missionarie Saveriane, Dicembre 2006 - Gennaio 2007,
trang 8).