... Một gia đình Công Giáo người Pháp sống tại Bruxelles, thủ đô vương quốc Bỉ. Gia
đình gồm 6 người: cha mẹ và 4 con, hai trai hai gái, tuổi từ 15 đến 20. Xin nhường
lời cho cô Ségolène 18 tuổi đại diện trình bày về phương thức đối thoại trong gia
đình. Cô âu yếm và hãnh diện giới thiệu gia đình - không phải hỏa ngục cũng chưa hẳn
thiên đàng - nhưng thật may mắn là một nơi chốn mà mọi người đều cảm thấy thoải mái
dễ chịu. Ai ai cũng hít thở bầu khí ấm cúng và chan hòa yêu thương.
Trong
gia đình, chúng tôi bàn thảo trao đổi với nhau về nhiều vấn đề. Chẳng hạn như: học
đường, thể thao và các cuộc đi chơi với bạn hữu bên ngoài gia đình. Cũng không thiếu
những vấn đề phức-tạp tế-nhị và nhạy-cảm liên quan đến các lãnh vực chính trị và tôn
giáo. Rồi đến các các vấn đề dành riêng cho chúng tôi như tìm hướng đi cho tương lai,
thời gian ngồi trước máy vi-tính và truyền hình, v,v.
Ngay giữa lòng gia đình,
chúng tôi không hề có chuyện dấu diếm nhau. Nhưng trong đại gia đình nới rộng gồm
ông bà nội ngoại và chú bác cô dì anh chị em hai họ thì thường chúng tôi giữ riêng
câu chuyện gia đình và cũng tránh đi vào chi tiết kín đáo của các gia đình họ hàng
khác. Chúng tôi tôn trọng tính cách riêng tư của mỗi gia đình.
Đối với tôi
thì gia đình tôi quả là mái ấm lý tưởng, tuy không phải mọi sự luôn luôn dễ dàng và
trôi chảy. Bởi lẽ, làm sao có thể tìm được sự đồng thuận toàn vẹn trăm phần trăm với
con số 6 người??? Tuy nhiên trong mọi hoàn cảnh chúng tôi luôn đặt trọng tâm nơi thiện
chí. Và khi nào vấn đề đối thoại trở nên căng thẳng hoặc bị bế tắc thì chúng tôi tìm
cách khai thông bằng sự khôi hài, chan hòa bầu khí vui tươi. Đặc biệt nơi gia đình
tôi, mỗi người đều tự do trình bày ý kiến riêng. Tâm tình cởi mở và tinh thần lắng
nghe người khác là một bài học quý giá cho tất cả các phần tử trong gia đình chúng
tôi.
Thế rồi, cũng có những khi đối thoại bỗng trở nên quá khó khăn gần như
thất bại. Lúc ấy chúng tôi lại dùng đến phương thế đối thoại qua phương tiện truyền
thông, nghĩa là chúng tôi trao đổi tư tưởng, tâm tình và ý kiến qua điện thư hoặc
bằng các cánh thư nho-nhỏ, viết nắn-nót những sứ điệp ngăn ngắn bằng chính chữ viết
của chúng tôi. Thế nhưng, trên hết và trước hết, chính lòng quảng đại, tâm tình trìu
mến yêu thương giữa cha mẹ với con cái hoặc giữa anh chị em với nhau mới là liều thuốc
thần diệu nhất giúp chúng tôi hiểu nhau, lắng nghe nhau và chấp nhận ý kiến của nhau.
Thật ra nói cho cùng thì gia đình của chúng tôi cũng giống như bao gia đình Công Giáo
bình thường khác. Nghĩa là cũng có những khó khăn những căng thẳng, những hiểu lầm
và va chạm, nhưng rồi tất cả được giải quyết bằng TÌNH YÊU.
... ”Này con,
đừng xao lãng, nhưng hãy cố gắng sống khôn ngoan và thận trọng:
đó sẽ là sức sống cho tâm hồn, là đồ trang sức đeo nơi
cổ. Rồi bước đường con đi sẽ an toàn,
và chân con sẽ chẳng bao giờ vấp. Khi ngả lưng, con không khiếp sợ.
Nằm xuống rồi là an giấc thảnh thơi. Đừng sợ chi khi kinh hãi bất thần
ập xuống, hay kẻ ác xông vào tấn công. Vì THIÊN CHÚA sẽ ở bên con, giữ chân con khỏi
sa vào cạm bẫy. Khi có thể, con đừng từ chối làm điều
lành. Khi có thể cho ngay, thì con đừng có nói: ”Đi đi, mai trở
lại, rồi tôi sẽ cho bạn”. Đừng mưu hại tha nhân, hại
người đang cùng con sống yên ổn. Đừng cãi cọ với
ai vô cớ, khi họ chẳng làm gì để hại con. Chớ phân bì với ai tàn bạo,
đừng chọn bất cứ con đường nào nó đã đi.
Vì đối với THIÊN CHÚA, kẻ gian tà là đồ ghê tởm;
còn những ai chính trực, thì Ngài nhận làm bạn tâm giao. THIÊN CHÚA giáng lời chúc
dữ xuống nhà kẻ gian ác, nhưng tuôn đổ phúc lành trên nơi ở
của những người chính trực công minh”(Sách Châm Ngôn 3,21-33).
(”Annales d'Issoudun”, Revue de Notre Dame du Sacré Coeur, Septembre 2009, trang 8-9)