Vừa hoàn tất chương trình nơi đại học Bangalore
thuộc miền Nam Ấn Độ, nữ bác sĩ Bibiana Mary nghĩ ngay đến
việc dành thời gian ngắn phục vụ các trẻ em nghèo tàn tật. Các em sống nơi
một Trung Tâm do các tu sĩ dòng thánh Luigi Orione (1872-1940) trông coi tại
cứ điểm truyền giáo Moltalban bên Phi-luật-tân. Xin nhường
lời cho nữ bác sĩ Bibiana Mary.
Tôi đang đi dọc theo hành
lang và bước vào căn phòng thì thấy Joey đang tiến về phía giường của Mark. Cậu thiếu
niên nâng bạn lên, thay quần áo để mặc cho bạn bộ đồng phục rồi đặt bạn ngồi trên
chiếc xe lăn. Joey cẩn thận kiểm soát để bạn ngồi ngay ngắn, thắt dây an-toàn cho
bạn rồi đẩy xe lăn đi về phía phòng học. Nhìn thấy tôi, Joey nhoẻn miệng cười thật
tươi rồi vẫy tay nói với tôi: - Chào tạm biệt bác sĩ nhé!
Điều
tôi vừa kể cho quý vị nghe xem ra là những diễn tiến bình thường. Nhưng đối với tôi,
câu chuyện lại khác thường, bởi vì nó thay đổi hoàn toàn não trạng và quan niệm sống
của tôi. Tôi tự nhủ: - Nếu Joey - thiếu niên 15 tuổi - bị tàn tật tâm trí,
không biết nói năng đàng hoàng, lại có thể
chăm sóc kỹ lưỡng chu đáo
Mark người bạn bị tê liệt, thì chúng ta - những kẻ được
xem là bình thường - lại không có thể quan
tâm săn sóc người khác sao???
Trên đây chỉ là một trong
muôn vàn cử chỉ và hành động đáng yêu mà tôi diễm phúc trông thấy tận mắt nơi Trung
Tâm ”Cottolengo Filippino”. Trung Tâm do các tu sĩ Don Orione đảm trách dành cho 40
bạn trẻ bị tàn tật đủ loại: hoặc tâm trí hoặc thể xác như tê liệt và chậm trí, điếc
và câm hoặc mù lòa. Tất cả đều là thanh thiếu niên nghèo hoặc bị bỏ rơi.
Ngày
đầu tiên đặt chân đến Trung Tâm tức khắc tôi được mọi người nồng hậu tiếp đón, đặc
biệt từ phía các bạn trẻ tàn tật. Các em vây quanh tôi, nhoẻn miệng cười thật tươi,
giơ tay vuốt ve tôi thật trìu mến. Rồi các em chạy nhảy, vỗ tay hò hét để báo cho
mọi người biết là có một người khách đến viếng thăm Trung Tâm. Rồi vỏn vẹn vài tuần
lễ sau đó tôi trở thành nữ bác sĩ thân thương của tất cả các em! Thật tuyệt vời!
Thế nhưng không phải chỉ riêng tôi mà bất cứ vị khách nào bước chân vào Trung Tâm
cũng đều được các em tàn tật đón tiếp niềm nở, theo một cung cách giản dị đơn sơ nhất.
Sự kiện này khiến cho khách lạ bỗng cảm thấy mình thuộc về phần tử của gia đình trung
tâm.
Điều gây ấn tượng và ngưỡng mộ nhất nơi tôi chính là: mặc cho mọi mức
độ tàn tật đôi khi thật trầm trọng, các thiếu niên tàn tật mỗi ngày đương đầu với
cuộc sống cách thật can đảm. Các em không phải chỉ sống còn, nhưng thật sự là các
bậc anh hùng! Nhiều em bị bắt buộc nằm yên trên giường, hít thở nhờ máy móc. Nhưng
em nào cũng sống tràn đầy cuộc sống của mình, dĩ nhiên là với sự trợ giúp của nhiều
người khác, đặc biệt là các ”nanai - mẹ nuôi”, chăm sóc thương yêu các em như chính
con ruột của các bà!
Giống như các cánh hoa, mỗi đóa đều có hương thơm và
màu sắc riêng biệt thì các em tàn tật này cũng thế. Mỗi em với nét tàn tật riêng vẫn
ẩn chứa tài năng thật mênh mông bất ngờ. Nếu được tập luyện và hướng dẫn các tài năng
phát triển tối đa. Chỉ cần nhìn các em nhảy múa, vẽ vời hoặc nguyên sự kiện có thể
tự túc trong việc ăn uống cũng đủ thấy khả năng bao la của các em. Tôi xin giải thích.
Đối với chúng ta là người bình thường, thì tất cả các tác động đều là chuyện dễ dàng.
Trong khi đối với các em tàn tật, những gì các em thực hiện đều là kết quả của không
biết bao nhiêu là tập luyện, đôi khi đòi hỏi những cố gắng thật phi thường!
Trong thời gian phục vụ tại Phi-luật-tân tôi còn may mắn làm việc chung với nữ tu
Maria Rosa Zbicajnik cũng là bác sĩ nơi nhà thương Payatas ở Quezon City. Chúng tôi
sát cánh trong các công tác phục vụ dân nghèo nơi các vùng xa xôi hẻo lánh. Qua các
hoạt động này tôi thầm nghĩ: - Ở Ấn Độ hay tại
Phi-luật-tân nơi đâu dân nghèo cũng có cùng hoàn cảnh
đáng thương!
Vậy thì bổn phận của chúng ta phải làm gì để có thể giúp
cho cuộc sống của người nghèo có thể khá hơn xứng với nhân phẩm hơn? Tôi tự hỏi và
tự trả lời: - Không cần làm những công việc to tát mà chỉ cần làm tất cả
những gì chúng ta có thể làm, cho dù xem ra nhỏ bé nhất, để
góp phần thoa dịu nỗi đau khổ và túng cực của dân nghèo.
Tôi ra đi đến Phi-luật-tân với tư tưởng đem khả năng phục vụ các trẻ em tàn tật. Giờ
đây tôi lại cảm nghiệm rằng: - Chính các em tàn tật mới là
người giúp đỡ tôi. Các em dạy tôi một bài
học vô cùng quý giá.
Tôi xin trưng dẫn lời Đức Thánh Cha Gioan Phaolô
II nói về người tàn tật để kết thúc chứng từ: - Người tàn
tật dạy chúng ta hiểu thế nào là Tình Yêu cứu độ. Họ là
sứ giả của một thế giới mới không thống trị bởi sức mạnh bởi bạo lực và bởi uy hiếp
nhưng là xây dựng trên Tình Yêu, tình liên đới
và trên sự chấp nhận lẫn nhau.
... ”Phải nói rằng: các dân ngoại
không tìm cách để được nên công chính, thì được
nên công chính, mà được nên công chính là nhờ Đức Tin. Còn dân
Israel tìm một luật làm cho họ nên công chính thì lại không đạt tới
Luật đó. Tại sao thế? Tại vì họ không tìm cách nên công chính nhờ
Đức Tin, nhưng nhờ việc làm .. Thưa anh em, lòng
tôi những ước mong và tôi cầu xin cho dân Do Thái được
cứu độ. Quả thế, tôi làm chứng cho họ là họ có lòng nhiệt thành
đối với THIÊN CHÚA, nhưng lòng nhiệt thành đó không được
sáng suốt, họ không nhận biết rằng chính THIÊN CHÚA làm cho người ta
nên công chính, và họ tìm cách nên công chính tự sức mình. Như vậy là
họ không tuân theo đường lối Thiên Chúa làm cho người
ta nên công chính. Quả thế, cứu cánh của Lề Luật là Đức Chúa GIÊSU KITÔ,
khiến bất cứ ai TIN đều được nên công chính”(Thư gởi tín hữu Roma 9,30-32/10,1-4).
(”Don Orione oggi”,
Rivista mensile della Piccola Opera della Divina Provvidenza, Anno CV, n.2, Febbraio
2010, trang 22-23)