Suốt hành trình cuộc sống, ai tránh được những lầm lỗi
lớn nhỏ. Vì thế, người ta cần đến sự cảm thông và chia sẻ, không phải để tiếp tục
phạm những lỗi lầm nhưng để họ có cơ hội sửa lỗi và làm lại. Trịnh Công Sơn cũng có
câu hát “sống trên đời cần có một tấm lòng”, câu này rất được
yêu thích và hiện nay, cụm từ “sống trên đời cần có một tấm lòng”
trở thành một trong những từ khoá nổi bật trong công cụ tìm kiếm Google.
Biết
là thế, ai cũng muốn mình là người biết cảm thông và chia sẻ, có ai lại muốn mình
bị người ta đặt cho biệt danh là “khó như ma…!”. Tuy nhiên, đứng trước một người có
tội lồ lộ ra đó, bao nhiêu phần trăm trong lòng chúng ta dành chỗ cho sự cảm thông!
Trong Tin Mừng, Chúa Giê-su cũng gặp một tình huống cần có sự cảm thông như thế. Vừa
tảng sáng, người ta đã đem đến trước mặt Đức Giê-su một người phụ nữ. Họ tố cáo là
chị bị bắt quả tang đang ngoại tình. Họ hăng say tố cáo đến nỗi dường như không còn
thấy chỗ cho sự cảm thông. Còn Đức Giê-su thì khác…
Về đề tài này, chúng ta
cùng gặp lại một tác giả quen thuộc, Lưu Minh Gian, với nội dung ngồ ngộ: thư của
Chúa Giê-su gởi thánh Giu-se, Ngài kể cho cha nghe chuyện xảy ra sáng nay với chị
phụ nữ và ngay cả với chính Ngài. Kinh nghiệm Ngài học được từ thánh Giu-se trở nên
lối hành xử của Ngài khi đối diện với tình huống tế nhị này.
Giêrusalem,
ngày… tháng…năm… Cha yêu, Sáng nay con nhớ đến Cha,
nhớ đến bài học mà Cha đã dạy con từ những chiêm nghiệm
sâu xa của một người thợ mộc. Người
ta lôi đến và quẳng trước mặt con một người phụ
nữ bị bắt quả tang phạm tội ngoại tình. Người ta muốn xử chị
như xử lý một phế phẩm. Vì sự trong sạch của cả cộng đồng, một
phế phẩm như thế cần phải bị tiệt trừ… Lúc ấy,
con chợt nhớ đến kỷ niệm về khúc gỗ được cha lấy lên từ
vũng bùn. Đó là một khúc gỗ vừa sần sùi xấu xí vừa cáu bẩn tanh hôi. Thế mà
khi con bịt mũi nhăn nhó, cha chỉ nhìn con cười ý nhị.
Cha đem khúc gỗ vào nhà, rồi cần mẫn lau khô những lớp bùn bẩn và rong rêu
bám quanh. Cha nâng niu khúc gỗ như nâng niu một bảo bối. Đặt
khúc gỗ trên chiếc ghế bào, Cha thực hiện những thao tác của một người
thợ mộc. Chiếc bào con con lướt nhẹ trên mặt gỗ. Sau những mảnh dằm
rời rạc và xám xỉn ban đầu, những cuộn hoa mỏng mảnh trắng hồng bắt
đầu xuất hiện và uốn lượn nhảy múa dưới
đôi bàn tay Cha. Con nhớ mãi đôi bàn tay ấy, đôi bàn tay
mềm mại uyển chuyển mà không kém phần kiên quyết rõ ràng. Trước
ánh mắt ngỡ ngàng của con, lớp vỏ sần sùi thô kệch cứ mất dần, thay vào đó
là lớp thịt trắng mịn bên trong của khúc gỗ… Với
đôi tay của một người thợ, Cha gọt sạch tất cả những gì là cặn
bẩn rác rưới, để trả lại cái vẻ đẹp
tươi tắn nguyên sơ. Là một người thợ mộc,
Cha đã không nhìn khúc gỗ bằng đôi mắt, nhưng bằng
cả con tim. Cha dạy con rằng, cũng thế, chỉ bằng con tim người ta mới
có thể nhìn ra được giá trị thực của một con người. Mỗi
con người là một kho tàng vô giá; nhưng giữa cuộc đời,
kho tàng ấy bị che phủ bởi nhiều lớp bụi bẩn rong rêu. Cha dạy rằng không có
con người nào vô dụng xấu xa, chỉ có những con người không biết
nhìn ra giá trị sâu xa của những con người khác. Cha
ạ, Bài học ấy hôm nay đã trở nên một Lời Tin Mừng sống
động. Khi chị phụ nữ ngước nhìn con bằng ánh mắt run rẩy,
con đã nghe con tim mình rung lên. Ánh mắt thống hối của chị mở toang khung
cửa để suối nguồn ơn cứu độ chảy ùa vào.
Bất chấp dáng vẻ bên ngoài rách rưới tả tơi, bất chấp
tất cả những lời miệt thị mà người ta gán cho chị, con nhìn thấy vẻ
đẹp tươi tắn nguyên sơ trong con người chị
đang dần dần hiển lộ ra. Con nhìn chị bằng ánh mắt của Cha… Và bất chợt, những
đóa hoa dăm bào của năm nào như đang nhảy múa trước
mắt con bằng những vũ khúc tuyệt diệu ngoại thường. Khi thốt lên lời
yêu thương–“Tôi cũng không kết án chị đâu, chị hãy về
đi, và từ nay đừng phạm tội nữa!” – con như thấy
cả cõi thiên quốc đang cùng con hát mừng trong niềm vui đón nhận
một linh hồn được cứu rỗi. Cha ạ, Từ
cuộc sống của Cha, từ cả sự im lặng khiêm nhu của Cha, con đã học
được biết bao bài học quý giá về con người, về cuộc đời,
về tình thương cứu độ của Thiên Chúa. Tất cả những gì
Cha trao cho con, con đã trao lại cho đời như Lời
Tin Mừng cứu độ. Trong công trình cứu chuộc nhân loại từ khởi
đầu cho đến viên mãn, Cha luôn mãi là Cha của con. Con
của Cha Giêsu. Hà Thanh Bình