Làng Công Giáo Trung Hoa Phương Gia Trang trong những ngày mùa hè năm 1900
thật náo động. Mọi người xôn xao lo lắng vì hung tin bọn giặc Quyền Phỉ đang lùng
bắt và thẳng tay giết hại người Công Giáo, bất luận đàn ông đàn bà, người già trẻ
em. Chúng hung hăng như những tên khát máu và cuồng dâm.
Các tín hữu Công
Giáo làng Phương Gia Trang bồng bế nhau chạy trốn sang những làng không Công Giáo.
Trong số những người chạy trốn có gia đình của hai trinh nữ Têrêxa Trần Kim
25 tuổi và Rosa Trần Ái 22 tuổi.
Tuy là hai chị em ruột có chung lòng
nhiệt thành và đạo đức nhưng tính tình hai cô hoàn toàn trái ngược nhau. Trong khi
Têrêxa Kim trầm tĩnh, ít nói và nghiêm trang thì Rosa Ái nhanh nhẹn, vui tươi, linh
hoạt và đôi khi rất tinh nghịch!
Trên chiếc xe bò chở gia đình chạy trốn,
ngoài hai cô Kim và cô Ái, còn có hiền mẫu, bà dì và ba anh em họ là Phêrô 17 tuổi,
Stêphanô 12 tuổi và Stanislao 9 tuổi. Ngoài ra còn có hai người đàn ông đánh xe bò.
Chiếc xe bò chở nhóm người chạy trốn từ từ tiến ra khỏi làng cách bằng an vô sự. Ai
nấy âm thầm mong cho mau đến đích. Nào ngờ dưới ánh trăng mờ của một đêm hè tháng
7, một toán lính gươm giáo xuất hiện và chặn đứng chiếc xe bò. Đó là mấy tên giặc
Quyền Phỉ. Một tên lính cất tiếng hỏi: - Mấy người đi đâu?
Cô Têrêxa Kim
trả lời thay cho tất cả: - Chúng tôi đi sang làng bên cạnh!
Viên đội trưởng
của toán lính la lớn: - Họ là những người Công Giáo đó! Hãy giết hết đi!
Một trong hai người đánh xe bò liền phủ phục trước bọn lính và nói: - Đừng giết
chết họ! Họ là đàn bà con gái đâu có làm gì nên tội!
Thay cho câu trả lời,
tên đội trưởng rút gươm đâm chết ông ta, rồi thẳng tay giết luôn ba cậu trai và hai
người đàn bà. Còn lại hai cô Kim và cô Ái. Bọn lính định lôi hai cô xuống, nhưng hai
cô la lớn: - Đừng đụng đến chúng tôi! Để tự chúng tôi xuống xe!
Vừa xuống khỏi xe, hai cô
trinh nữ Công Giáo quì ngay xuống đất như chờ đợi giây phút hiến dâng trọng đại. Mấy
tên lính thấy hai cô thanh nữ trẻ đẹp liền đổi ý, không muốn giết chết hai cô. Tên
đội trưởng nói: - Hai cô theo chúng tôi và sẽ được cứu sống!
Nghe hắn
nói, hai cô hiểu ngay cuộc sống trinh khiết của mình sẽ gặp hiểm nguy, nên hai cô
quì yên tại chỗ lớn tiếng kêu cầu: - Lạy Đức
Chúa GIÊSU, xin cứu chúng con! Lạy Đức Mẹ MARIA Rất Thánh,
xin phù hộ gìn giữ chúng con!
Một tên lính đứng gần cô Rosa Ái, giơ
tay định lôi cô đi, nhưng cô Ái dùng hết sức mạnh giơ tay tát cho tên lính một cái
tát ”tá hỏa tam tinh”! Tên lính liền xô cô té xuống và dùng gươm giết chết cô tức
khắc. Cô Rosa Ái trút hơi thở cuối cùng trong khi hai tay giơ lên cao và miệng thì
thầm danh thánh ”GIÊSU! GIÊSU!”
Còn lại một mình cô Têrêxa Kim. Cô Kim vốn
bản tính nhút nhát. Cô sợ hãi và nói với mấy tên lính: - Xin đừng giết tôi! Xe
bò này và tất cả tiền của tôi có, tôi xin trao cho các ông, nhưng đừng giết tôi!
Tên đội trưởng nói: - Được rồi! Vì cô sợ chết nên cứ theo chúng tôi, chúng tôi
không giết cô đâu!
Nghe vậy, cô Têrêxa Kim bỗng trở nên can đảm. Cô đang đứng
trước một chọn lựa. Không phải giữa tiền của và sự sống, nhưng là giữa sự sống và
đức trinh khiết. Cô kêu cầu danh thánh Đức Chúa GIÊSU hai ba lần rồi nói với mấy tên
lính: - Không! Tôi không theo các ông, cứ giết tôi đi!
Thế là bọn lính
dùng gươm giết chết cô trinh nữ Công Giáo Trung Hoa như đã giết chết trọn gia đình
cô.
... ”Em là đóa thủy tiên của Sa-rôn đồng
bằng, là bông huệ thắm hồng trong thung lũng. Bạn tình tôi giữa đoàn thiếu
nữ có khác gì cánh huệ giữa bụi gai .. Bạn tình của anh hỡi, nàng đẹp
tựa Tia-xa, duyên dáng tựa Giêrusalem, oai hùng như đạo binh chỉnh tề
hàng ngũ .. Xin đặt em như chiếc ấn trên trái tim
anh, như chiếc ấn trên cánh tay anh. Phải, tình yêu mãnh liệt như tử
thần, cơn đam mê dữ dội như âm phủ. Lửa tình là ngọn lửa
bừng cháy, một ngọn lửa thần thiêng .. Này em gái của anh, người yêu
anh sắp cưới, em là khu vườn cấm, là dòng suối canh phòng
nghiêm mật, là giếng nước niêm phong, là địa đàng
xanh non mầm thạch lựu đầy hoa thơm trái tốt: nào
hoa móng, cam tùng, cam tùng với huỳnh khương, nào đinh hương, nhục
quế với mọi thứ nhũ hương, nào mộc dược, lô hội cùng mọi
thứ kỳ hương, dị thảo. Em là giếng nước giữa hoa viên,
là hồ chứa nước nguồn từ dãy núi Libăng chảy xuống”
(Sách Diễm Ca).
(Celestino Testore, S.I, ”Sangue e Palme e Corone sul Fiume
Giallo”, Curia Generalizia della Compagnia di Gesù, 1955)