Cách đây đúng 35 năm - 1974 - người dân Pháp xôn xao bàn tán với dự luật cho phép
phá thai được một nữ dân biểu quốc hội đề nghị. Đó là bà Simone Veil. Khi dự luật
chấp thuận, người ta gọi nó là ”luật Veil”! ”Luật Veil” ban hành ngày 17-4-1975 ghi
một bước thụt lùi trong nền dân chủ cộng hòa Pháp, một quốc gia có truyền thống Kitô
Giáo lâu đời.
Trong thời gian dự luật cho phép phá thai đưa ra bàn cãi, có
rất nhiều phản ứng trong giới Công Giáo Pháp, đặc biệt là ông André Mignot, một cựu
thành viên Tham Chính Viện và là thị trưởng thành phố Eaubonne. Với tư cách tín hữu
Công Giáo, ông André Mignot thâm tín rằng: - Cần phải bảo vệ mạng sống
người mẹ, đồng ý, nhưng không
phải bằng giá hy sinh mạng sống của đứa
con!
Ông Mignot đã suy niệm sâu xa lời thánh vịnh 35: -
Lạy Chúa, Ngài quả là nguốn sống. Nhờ ánh sáng của Ngài, chúng con được
nhìn thấy ánh sáng.
Chính vì hiểu rõ giá trị hồng ân sự sống đến từ
THIÊN CHÚA nên ngày 2-7-1974, nhân lễ Đức Mẹ Viếng Thăm bà Isave, ông André Mignot
đệ trình chính quyền Pháp các điều lệ của ”Hội Magnificat” do chính ông thành lập
cùng với vài người bạn. ”Hội Magnificat - Hội Tiếp Nhận Sự Sống” có mục đích cứu mạng
sống người mẹ bằng cách cứu mạng sống đứa con, chứ không phải bằng cách giết chết
đứa con!
Hội giúp đỡ tất cả các bà mẹ trẻ, độc thân và gặp khó khăn trong
thời kỳ có thai, để các bà mẹ này không hủy hoại mầm sống đang mang trong mình. Sau
khi sinh con, các bà mẹ trẻ hoàn toàn tự do chọn lựa: hoặc giữ con để nuôi hoặc giao
con cho Hội tìm người nhận nuôi.
Lúc đầu, ”Hội Magnificat” gặp nhiều khó khăn
và chống đối, nhưng Hội cương quyết và can đảm thi hành mục đích đề ra. Nhờ thế mà
có không biết bao nhiêu bà mẹ trẻ độc thân được giúp đỡ để mang thai và sinh con.
Giờ đây con cái họ sống vui tươi và hạnh phúc.
12 năm sau ngày thành lập -
năm 1986 - ông André Mignot khôn ngoan giao Hội cho một phụ nữ Công Giáo đạo đức điều
khiển. Đó là bà Monique Bourdais. Ban đầu bà Monique cũng gặp khó khăn, nhưng sau
khi thắng vượt, Hội tậu một căn nhà ở Ile-Bouchard, nằm trong tỉnh Touraine, miền
Trung nước Pháp. Ngày 1-5-1990, Căn nhà được khánh thành và mang tên ”Nhà MAGNIFICAT”.
Các bà mẹ trẻ độc thân mang thai, khi đến ”Nhà MAGNIFICAT” đều tìm thấy nơi đây bầu
khí yêu thương, thinh lặng, kín đáo và an bình.
Kể từ khi khai trương, nơi
”Nhà MAGNIFICAT”, trung bình mỗi tháng có một đứa bé chào đời. Dưới đây là chứng từ
của cô Julie, người mẹ trẻ độc thân được Hội giúp đỡ trong thời kỳ mang thai và sau
khi sinh con.
Nhờ sự chỉ dẫn của một Hội nơi vùng thủ đô Paris, tôi đã liên
lạc được với ”Nhà MAGNIFICAT”. Tôi khăn gói lên đường và khi bước chân vào ”Nhà MAGNIFICAT”
thì tôi đã mang thai được 6 tháng rưỡi. Trái với những lo sợ ban đầu, tôi đã tìm thấy
nơi ”Nhà MAGNIFICAT” tất cả những điều kiện thuận lợi cho hoàn cảnh đau thương tuyệt
vọng của tôi.
Nơi ”Nhà MAGNIFICAT” tôi được yêu thương, nâng đỡ và dẫn dắt
trong một bầu khí tin tưởng, thoải mái và vô cùng kín đáo. Không ai đặt những câu
hỏi khiến bạn phải xấu hổ và lúng túng. Tôi tìm thấy nơi bà Monique Bourdais tâm tình
yêu thương chăm sóc của một người mẹ. Nơi ”Nhà MAGNIFICAT” tôi cũng gặp những thiếu
nữ trẻ tuổi khác, mang thai trong những hoàn cảnh tương tự như tôi. Chúng tôi kết
thân và bày tỏ nổi lòng cho nhau. Tình bạn này giúp tôi thoát ra khỏi những dằn vặt
riêng tư và can đảm chấp nhận thực tế phũ phàng. Từ đó tôi bắt đầu yêu thương bào
thai tôi đang mang trong dạ. Nó là con tôi và không bao lâu nữa, bé sẽ sát cạnh tôi
và cả hai mẹ con, chúng tôi sẽ cùng nhau can đảm tiến bước trên đường đời!
Sau khi sinh con, tôi ở lại ”Nhà MAGNIFICAT” trong vòng một năm. Sau đó, Hội giúp
tôi tìm thuê một căn phòng nhỏ và cả hai mẹ con chúng tôi ra ở riêng. Mặc dầu ra sống
riêng nhưng hai mẹ con chúng tôi không cảm thấy cô đơn vì các bạn ”Nhà MGNIFICAT”
thường xuyên đến viếng thăm hai mẹ con tôi. Tôi vô cùng ghi ơn ”Hội MAGNIFICAT” cũng
như ”Nhà MAGNIFICAT” đã giúp tôi can đảm vượt thắng khó khăn và biết quý chuộng sự
sống, hồng ân đến từ THIÊN CHÚA.
... ”Ví như Chúa chẳng xây nhà,
thự nề vất vả cũng là uổng công. Thành kia mà Chúa không phòng giữ, uổng công
người trấn thủ canh đêm. Bạn có thứa khuya hay dậy sớm, khó nhọc
làm ăn cũng hoài công. Còn kẻ được Chúa thương dầu
có ngủ, Ngài vẫn ban cho đủ tiêu dùng. Này con cái là hồng ân của Chúa,
con mình sinh hạ là phần thưởng Chúa ban. Bầy con sinh hạ thời son trẻ
tựa nắm tên người dũng sĩ cầm tay. Hạnh phúc thay người
nào đeo ống đầy loại tên như thế! Họ sẽ không nhục
nhã khi phải đến cửa công tranh tụng với địch thù”
(Thánh Vịnh 127(126)).
(”Magnificat - Accueillir la Vie”, n.60, 3ème Trimestre
1997)