Trong tác phẩm “Đi Thi Tự Vịnh”, nhà thơ Nguyễn Công Trứ
đã viết những câu thơ thể hiện chí làm trai và lý tưởng sống của một người trẻ:
“Đã
mang tiếng ở trong trời đất Phải có danh gì với núi sông… Đi không
há lẽ trở về không…”
Ngày xưa, người ta thường ví trường thi với trường
đời. Mọi người bước vào với hai bàn tay trắng, nhưng ai cũng muốn bước ra với chút
gì đó trên tay. Làm người ở đời, ai cũng muốn tạo dựng cho mình một sự nghiệp, một
chút công danh. Vào đời như một kẻ vô danh, nhưng không dễ mấy ai chấp nhận lìa đời
như một người không được ai biết đến.
Vậy nên những ngày sống là những ngày
chúng ta ra công xây dựng và tích lũy cho mình những kho tàng cuộc đời. Cả cuộc đời
chúng ta là một chuỗi những nỗ lực xây dựng. Chúng ta học hành để xây dựng con người.
Chúng ta làm việc để xây dựng tương lai. Chúng ta phấn đấu để xây dựng sự nghiệp…
Thế
nhưng cuộc đời của chúng cũng là một chuỗi những điều bị phá đổ. Những danh vọng hào
nhoáng mà chúng ta cố gắng điểm tô cho mình đến một lúc nào đó cũng phai nhòa. Những
thành công mà chúng ta nếm trải đến lúc một nào đó cũng trở nên nhạt nhẽo. Những điều
chúng ta học hành vất vả trong nhiều năm đến một lúc nào đó dường như chẳng còn đọng
lại dấu tích gì. Có khi những thành quả mà chúng ta mất nhiều năm cuộc đời để tạo
dựng lại sụp đổ chỉ trong chốc lát. Có khi những điều chúng ta tha thiết ôm ấp cứ
dần dần vụn vỡ theo một đà trượt không thể vãn hồi.
Đâu là kho tàng của đời
tôi? Đâu là điều tôi đang ra công ra sức xây dựng? Đâu là những điều tôi đã tích lũy
được cho cuộc đời mình? Trong số ấy, có điều gì còn tồn tại với thời gian, có điều
gì bền vững với những biến động thăng trầm của thời cuộc? Trong số ấy, có điều gì
thực sự theo tôi cho đến cùng?... “Anh em đừng tích trữ cho mình những kho tàng
dưới đất, nơi mối mọt làm hư nát, và kẻ trộm khoét vách lấy đi. Những hãy tích trữ
cho mình những kho tàng trên trời, nơi mối mọt không làm hư nát” (Mt 6, 19 – 20).
Đấy là giáo huấn mà Giêsu gởi đến các môn đệ của mình. Giêsu dạy các môn đệ mình sống
như một người khôn ngoan: trong mọi sự hãy biết nhắm đến cùng đích (in omnipus respice
finem). Người môn đệ của Giêsu bước đi từng ngày trên mặt đất, mà không dừng lại ở
những kho tàng chóng qua dưới đất, nhưng ra sức xây dựng cho mình những kho tàng bền
vững trên trời.
Đâu là điều khác biệt giữa kho tàng dưới đất và kho tàng trên
trời? Kho tàng dưới đất là những điều dễ thấy, dễ đụng chạm, là những mối lợi mà người
ta có thể dễ dàng cân đo đong đếm. Còn kho tàng trên trời thì đặc biệt hơn. Kho tàng
ấy được Đức Giêsu ví như một kho báu ẩn giấu giữa mảnh vườn đời. Có người tìm thấy,
vui mừng, về bán tất cả của cải mình có để mua mảnh vườn ấy (Mt 13, 44). Ắt hẳn mảnh
vườn chôn giấu kho báu cũng bình thường như bao mảnh vườn khác, nếu không thì chẳng
phải cần đến cặp mắt tinh tế của người thương gia mới có thể phát hiện ra. Có thể
mảnh vườn ấy bị phủ đầy cỏ dại, có thể nó mang bên ngoài một dáng vẻ hoang tàn xác
xơ… Chỉ cặp mắt nào thực sự tinh tế, tâm hồn nào thực sự thao thức thì mới có thể
đọc ra giá trị thực đang ẩn giấu bên trong nó.
Như thế, để xây dựng được một
kho tàng bền vững, chúng ta luôn cần có một sự nhận định khôn ngoan và chọn lựa sáng
suốt để biết đâu là kho tàng thực của đời mình. Cuộc sống trần gian luôn có những
giá trị tốt đẹp đáng được chúng ta trân trọng. Giêsu đã đến, đã sống và đã trân trọng
cuộc sống này. Tuy nhiên, với Giêsu, trái đất là nơi người ta phải đi băng qua để
về trời. Mọi thứ ở trái đất này đều là phương tiện được đặt vào tay chúng ta, để giúp
chúng ta trên hành trình về trời. Người khôn ngoan là người biết dùng phương tiện
đúng mức để đạt đến mục đích. Người ấy cũng không biến phương tiện thành mục đích
sống của đời mình.
Có vô ơn không khi mọi thứ trong cuộc sống này được đặt
vào tay tôi như những quà tặng, tôi lại mê mẩn với quà tặng ấy đến độ quên mất người
tặng quà? Có đáng tiếc không khi luôn được mời gọi để sống với trời cao mà tôi lại
chỉ luẩn quẩn với cõi đất thấp? Có dại dột không khi tôi lại làm lơ những điều có
giá trị bền vững tốt đẹp, chỉ để ra công ra sức vơ vét cho mình những điều tạm thời
bấp bênh? Có đáng không khi tôi cống hiến hết lòng hết sức mình cho những lý tưởng
sống tạm bợ có thể sụp đổ bất cứ lúc nào?
“Kho tàng của anh ở đâu thì lòng
trí anh ở đó" (Mt 6 21). Ước gì tôi dám đặt kho tàng của mình là những sự cao
đẹp, để lòng trí tôi luôn có thể thanh thoát hướng đến những gì vừa cao vừa đẹp. Ước
gì mỗi ngày sống là mỗi ngày tôi tiếp thêm cho sự giàu có trong kho tàng của Nước
Trời: kho tàng của tình yêu, của lòng nhân ái, của sự khiêm nhường hiền lành, của
tình hiệp nhất bao dung, của sự trao ban dâng hiến…Ước gì nhờ những nỗ lực sống và
xây dựng của tôi, Nước của Trời cao không còn xa lạ cao vời nhưng được thể hiện ngay
chính nơi mặt đất mà tôi đang sống.
Lạy Chúa Chúa đưa chúng con
vào đời với hai bàn tay trắng. Nhưng chúng con không phải là những kẻ nghèo
hèn, vì gia nghiệp của chúng con chính là Tình Yêu Chúa. Tình
Yêu Chúa đặt chúng con vào đời. Tình Yêu Chúa đưa chúng con bước đi trên
đường. Tình Yêu Chúa dẫn chúng con về đích. Tình Yêu Chúa là kho
tàng vô tận chúng con kín múc chẳng bao giờ cạn vơi. Tình Yêu
Chúa là gia nghiệp mãi mãi theo con chúng chẳng khi nào đổi dời. Xin
cho lòng trí chúng con chỉ luôn chọn Chúa để chúng con chẳng còn thao thức
băn khoăn Xin cho con tim chúng con chỉ còn có Chúa để chúng con
được an vui vĩnh hằng Vì Chúa là tất cả của cuộc đời chúng con. Amen. RADIO
VATICAN MỤC : HÃY HỌC CÙNG GIÊSU PHỤ TRÁCH : LƯU MINH GIAN Liên
lạc : hayhoccunggiesu@gmail.com