... Tôi là đứa trẻ thiếu thốn tình thương. Mẹ Cha tôi thường xuyên cãi cọ khiến cho
bầu khí gia đình luôn ngột ngạt khó thở. Do đó tôi bỏ nhà lang thang lêu-lỏng trên
vĩa hè thành phố. Kết quả là tôi bị lôi cuốn vào con đường nghiện ngập ma túy, rồi
bị bắt giam. Sau 7 tháng bị tù, tôi bỏ được chứng nghiện ma túy. Nhưng tận sâu thẳm
con tim trẻ trung, tôi vẫn khao khát và mơ ước tình yêu, một tình yêu chân thật của
gia đình của mẹ cha. Và tôi âm thầm mơ ước: ngày tháng trôi qua sẽ giúp tôi gặp được
tình thương.
Tôi may mắn tìm được việc làm với một ông chủ tôi thương mến.
Ông nói với tôi là ông xem tôi như con ruột của ông. Lời thổ lộ khiến con tim rướm
máu của tôi được an ủi. Tôi tận lực chu toàn công việc và hoàn toàn tin tưởng nơi
ông, cho dù đồng lương không tương xứng với việc làm và ông cũng không chịu ký giao
kèo nhận tôi là người thợ thực thụ của ông. Ông giải thích sở dĩ phải làm thế là vì
ông gặp khó khăn trong vấn đề tài chánh.
Cho đến một ngày, bỗng dưng tôi bị
nghỉ việc, không một lời giải thích, cũng không một đồng lương bù trừ. Tôi cầu cứu
với nghiệp đoàn nhưng họ bảo bất lực vì tôi không có giấy giao kèo bảo lãnh của chủ.
Và chỉ khi đó tôi mới biết ông chủ là người bất bình thường. Con tim rướm máu của
tôi lại có dịp bị vỡ tung. Tôi đâm ra thù đời và oán hận ông chủ. Tôi quyết định sống
bằng nghề ăn trộm, bắt đầu nơi nhà ông chủ cũ của tôi, rồi đến các nhà khác.
Trong vòng 30 tháng trời - hơn 2 năm rưỡi - tôi chuyên nghề ăn trộm ăn cắp. Tôi đi
hết nhà này đến nhà khác, hết tiệm này sang tiệm nọ. Tôi vơ vét của cải nhà người
ta. 10 tháng đầu của nghề bất lương, tôi ung dung thi hành nghề nghiệp mà lương tâm
không mảy may cắn rứt. Tôi xem nó như chuyện bình thường và tin rằng phải có tiền
để giải quyết tất cả. Con đường trộm cắp thênh thang mở rộng trước mắt, tôi cứ bình
thản tiếp tục.
Nhưng rồi tôi bắt đầu bị đau khổ dằn vặt. Sau trăm ngàn vụ
trộm, giờ đây tôi khó lòng vượt thoát lưới vây bủa của cảnh sát. Tuy nhiên, tự bên
trong một tiếng nói vang lên:
- Đâu có ích lợi gì nếu mày ngừng tay bây giờ.
Bản án tù đã treo lên rồi, không có cách gì vượt khỏi vòng vây luật pháp, nên ngày
nào còn tự do thì cứ tiếp tục nghề nghiệp bất lương đã khởi đầu.
Nhưng cũng
từ đó tôi sống trong nỗi lo sợ triền miên. Tôi rất sợ khi chạm mặt với cảnh sát. Thê
thảm hơn nữa là tôi không dám nhìn thẳng mặt bất cứ người nào. Đối với tôi, bất cứ
ai cũng có thể là người khám phá ra tôi là tên trộm cắp. Tôi có cảm tưởng là trên
trán tôi có ghi đậm rõ ràng những lần trộm cắp của tôi. Tôi bỏ ăn, mất ngủ và đêm
đêm tôi thức giấc vì những cơn ác mộng.
Ngày tôi bị bắt cũng là ngày hồng
phúc, chấm dứt cơn ác mộng của tôi. Tôi có cảm tưởng giải thoát khỏi gánh nặng đang
đè bẹp tôi từ mấy chục tháng qua. Nơi bốn bức tường nhà giam tôi bắt đầu suy tư về
chặng đường vừa trải qua. Tôi ý thức rõ ràng về tất cả tội lỗi tôi đã phạm, cũng như
những năm tháng dài từ đây tôi phải giam mình nơi ngục tù. Trong vòng hai ngày đầu,
tôi chỉ biết khóc, khóc ròng rã như một đứa con nít. Rồi tôi đâm ra tuyệt vọng và
muốn tự tử.
Trên tường phòng giam có treo một tấm lịch Công Giáo. Không biết
làm gì nên tôi đọc mấy hàng chữ ghi trên đó: ”Đức Chúa GIÊSU đến để tìm kiếm và cứu
vớt những gì bị hư mất” (Luca 19,10). Như bị một sức mạnh vô hình nào đó lôi cuốn,
tôi quỳ xuống và nức nở cầu nguyện, không phải vì lòng tin, như vì quá tuyệt vọng.
Tôi thân thưa với Chúa:
- Nếu quả thật Chúa hiện hữu và sẵn sàng cứu
giúp người tội lỗi hư mất,
như tấm lịch treo tường nói, thì xin Chúa
hãy cho con được nhận biết Chúa.
Lạ lùng
thay, sau lời cầu xin, lòng tôi cảm thấy một niềm an bình bao la và một con tim hoàn
toàn đổi mới. Tôi tin mạnh mẽ là có Chúa. Tôi cũng xin người canh tù cho tôi một cuốn
Kinh Thánh. Rồi tôi nhớ lại tất cả những lần tôi trộm cắp và thầm nhủ:
- Tôi phải xưng thú tội lỗi thì mới được
tha thứ.
Nghĩ thế rồi tôi lấy giấy viết thư xin lỗi tất cả những gia
đình mà tôi đã ăn trộm .. Một điều xảy ra ngoài sức tưởng tượng của tôi là hầu hết
các gia đình nhận thư tôi, đều trả lời. Họ cho biết những nỗi đau khổ khi bị mất tiền
của. Nhưng giờ đây họ sẵn sàng tha thứ. Có người hứa sẽ đến nhà giam thăm tôi. Người
khác bảo tôi đến thăm họ khi nào ra khỏi nhà tù. Tôi cảm tạ hồng ân THIÊN CHÚA cho
tôi gặp lại Ngài và nhận lãnh sự tha thứ từ những người tôi đã xúc phạm đến của cải
và hạnh phúc gia đình họ.
... Chứng từ của Christian tù nhân trẻ
người Pháp.
.... Bấy giờ Đức Chúa GIÊSU phán dụ
ngôn này. Người kia có hai con trai. Đứa em thưa với
cha rằng: ”Thưa cha, xin cha cho con phần gia tài thuộc về con”.
Người cha liền chia gia tài cho các con. Ít ngày sau, đứa em
thu nhặt tất cả của mình, trẩy đi miền xa và ở đó ăn chơi xa
xỉ phung phí hết tiền của. Khi nó tiêu hết tiền của thì vừa gặp nạn
đói lớn trong miền đó, và nó bắt đầu cảm thấy túng
thiếu. Nó vào giúp việc cho một người trong miền. Người
này sai nó ra đồng chăn heo. Nó muốn ăn những
đồ cặn bã heo ăn cho đầy bụng, nhưng cũng không ai cho.
Bấy giờ nó hồi tâm lại và tự nhủ: Biết bao người làm công ở
nhà cha tôi được ăn uống dư dật, còn tôi, tôi ở
đây phải chết đói. Tôi muốn ra đi trở về với
cha tôi và thưa người rằng: ”Thưa cha, con đã lỗi phạm
đến trời và đến cha, con không đáng được gọi là
con cha nữa, xin cha đối xử với con như một người
làm công của cha”. Vậy nó ra đi và trở về với cha nó. Khi nó còn ở
đàng xa, cha nó chợt trông thấy, liền động lòng thương.
Ông chạy ra ôm choàng lấy cổ nó và hôn nó hồi lâu.. Người
con trai lúc đó thưa rằng: ”Thưa cha, con đã lỗi phạm
đến trời và đến cha, con không đáng được gọi là
con cha nữa”. Nhưng người cha bảo các đầy tớ:
”Mau mang áo đẹp nhất ra đây và mặc cho cậu. Hãy đeo nhẫn
vào ngón tay cậu và xỏ giầy vào chân cậu. Hãy bắt con bê béo làm thịt để
chúng ta ăn mừng: vì con ta đây đã chết, nay sống lại,
đã mất, nay lại tìm thấy”. Và người ta bắt đầu
ăn uống linh đình. Người con cả đang ở
ngoài đồng. Khi về gần đến nhà, nghe tiếng đàn hát và
nhảy múa, anh gọi một tên đầy tớ để hỏi xem có
chuyện gì. Tên đầy tớ nói: ”Đó là em cậu đã
trở về và cha cậu đã giết bê béo, vì thấy cậu ấy về mạnh khoẻ”. Anh
liền nổi giận và quyết định không vào nhà. Cha anh ra xin anh
vào. Nhưng anh trả lời: “Cha coi, đã bao năm con hầu
hạ cha, không hề trái lệnh cha một điều nào, mà không bao giờ cha cho
riêng con một con bê nhỏ để ăn mừng với chúng bạn. Còn
thằng con của cha kìa, sau khi phung phí hết tài sản của cha với bọn đàng điếm,
nay trở về thì cha lại sai làm thịt bê béo ăn mừng nó”. Nhưng
người cha bảo: ”Hỡi con, con luôn ở với cha, và mọi sự của cha đều
là của con. Nhưng phải ăn tiệc và vui mừng, vì em con
đã chết nay sống lại, đã mất nay lại tìm thấy” (Luca
15,1-3.11-32).
(Charles Lepetit, ”Mes Amis Les Pauvres”, Nouvelle Cité,
Paris 1984, trang 42-45)