... Chỉ vào năm 1905 - lên 5 tuổi - con mới hiểu thế nào là ý nghĩa Tuần Thánh. Dì
phước Irène nói với chúng con về Cuộc Khổ Nạn của Đức Chúa GIÊSU KITÔ, bằng cách cho
chúng con xem vài ảnh thánh diễn tả đề tài. Mỗi cảnh tượng Khổ Nạn như thấu suốt tận
tâm hồn khiến con cảm thấy thúc giục phải yêu mến Đức Chúa GIÊSU KITÔ nhiều hơn. Cùng
lúc, con thật sự gớm ghét tội lỗi là căn nguyên gây đau khổ và cái chết cho Đức Chúa
GIÊSU KITÔ. Ngài là THIÊN CHÚA và là Đấng Cứu Độ thế giới.
Bức tranh vẽ Đức
Chúa GIÊSU KITÔ đội mão gai gây xúc động mạnh nơi con nhất, khiến cho kỷ niệm đau
thương này đồng hành con suốt thời thơ ấu và tuổi niên thiếu. Con nhớ như in câu Dì
Phước Irène hỏi khi đưa cho chúng con xem bức tranh:
- Mỗi người trong các
em vẫn có thể lập lại cử chỉ tàn ác này đối với Đức Chúa GIÊSU KITÔ. Các em có biết
là như thế nào không?
Hỏi xong, Dì trả lời thay cho chúng con:
- Chính khi các em cố tình phạm tội là các em đâm gai nhọn vào
đầu Chúa!
Khi nghe câu trả lời đó, lòng con bỗng cảm thấy nhẹ nhõm.
Đôi lúc con có tỏ ra hung dữ thật, nhưng con không bao giờ có chủ ý. Hoặc giả, nếu
con có ý xấu, thì Thánh Thiên Thần Bản Mệnh ngăn chặn con ngay.
Dì phước Irène
cũng nói với chúng con về ý nghĩa Mùa Chay. Nhưng bài giáo lý này không tác động mạnh
nơi con bằng bài giáo lý về Tuần Thánh. Con mong mau đến Tuần Thánh, để giúp đỡ và
an ủi Đức Chúa GIÊSU. Con không muốn để Chúa đơn độc, hầu Ngài khỏi phải chịu nhiều
đau khổ. Trong đầu óc non nớt thơ trẻ, con thầm nghĩ như thế.
Sau cùng rồi
Tuần Thánh cũng đến. Đó là năm 1908. Tất cả học sinh - các chị con và con - chúng
con đi tham dự Lễ Lá. Trong buổi cử hành Phụng Vụ, con bận tâm tìm kiếm phương thế
tuyệt hảo nhất để làm cho Đức Chúa GIÊSU khỏi phải chịu nhiều đau khổ.
Sau
Thánh Lễ, lúc về tới nhà, con gọi chị Dulca - người mà con thương mến nhất. Con đưa
chị vào phòng, đến bên chiếc tủ, trên đó có đặt tượng ảnh Thánh Giá Đức Chúa GIÊSU
KITÔ và bình đựng nước thánh. Con bí mật đề nghị với chị như thế này:
- Trong
Tuần Thánh, chị có muốn bắt chước Đức Chúa GIÊSU không?
Chị cho con biết là
đã nghĩ đến chuyện phải làm trong Ngày Thứ Sáu Tuần Thánh và điều chị phải thưa cùng
Đức Chúa GIÊSU.
Ngày Thứ Hai Tuần Thánh, chị con ra phố rồi trở về nhà với
một xấp vải màu đen. Chị giải thích:
- Suốt Tuần Thánh, Đức
Mẹ MARIA cùng tất cả các thánh đều buồn sầu và để tang.
Vì lý do đó, chúng ta phải lấy vải đen che các ảnh thánh
trong nhà. Chính chị sẽ làm chuyện này.
Tâm hồn con ước muốn chịu đau
khổ vì Đức Chúa GIÊSU KITÔ và vì Mẹ Ngài. Ngày Thứ Năm Tuần Thánh, con rước lễ mùa
Phục Sinh với các học sinh trong trường. Chính vào lúc chịu lễ mà con bỗng có ý kiến
phải làm gì, hầu Đức Đức Chúa GIÊSU khỏi phải chịu nhiều đau khổ. Sau cùng, cả hai
chị em con biết phải thưa với Đức Chúa GIÊSU điều gì, vào lúc 3 giờ chiều ngày Thứ
Sáu Tuần Thánh.
Đêm ấy - Thứ Năm Tuần Thánh - con không tài nào chợp mắt vì
quá cảm thương Đức Chúa GiÊSU Chịu Nạn. Bức tranh mô tả Đức Chúa GIÊSU hấp hối mà
Dì phước Irène cho xem, chiếm trọn tâm hồn con. Con có Đức Chúa GIÊSU trong lòng con
và con cảm nghiệm Ngài đang trải qua giờ phút hấp hối. Con siết chặt Chúa vào lòng
con. Với nỗi ưu sầu phải làm thế nào để an ủi Chúa - trong khả năng bé nhỏ - con không
muốn đợi mãi đến 3 giờ chiều hôm sau, Thứ Sáu Tuần Thánh. Con liền chỗi dậy trong
đêm, và đôi tay đặt lên ngực, nơi con cảm thấy Đức Chúa GIÊSU đang chịu đau khổ, con
tiến về chiếc tủ bên trên có tượng Thánh Giá. Con thầm thì cùng Đức Chúa GIÊSU:
- Tội nghiệp Đức Chúa GIÊSU! Con thiệt đau lòng vì Chúa. Con không thể chấp nhận sự
kiện tội lỗi làm cho Chúa quá đau khổ. Chúa cứ ẩn mình trong lòng con. Loài người
không biết là Chúa đang ngự trong con và phần con, con sẽ không nói với ai điều ấy.
Nhưng, cũng cần phải làm cho kẻ dữ không được phạm tội nữa. Xin Chúa hãy lấy tội lỗi
loài người và dấu trong con!
Con thưa với Đức Chúa GIÊSU như thế, vì Dì phước
Irène giải thích cho chúng con hiểu rằng: ”Đức Chúa GIÊSU đau khổ vì tội lỗi toàn
thế giới và vì tội lỗi của từng người”. Trong tâm hồn ngây thơ bé nhỏ, con có cảm
tưởng con có thể cất gánh nặng cho Đức Chúa GIÊSU, bằng cách lấy đi các tội lỗi khỏi
Chúa và dấu các tội lỗi ấy bên trong con người con.
Con hy vọng thiện ý con
đã an ủi Chúa, ít ra là đêm Thứ Năm Tuần Thánh năm ấy. Nắm chắc rằng Đức Chúa GIÊSU
sẽ làm mọi điều con cầu xin, nên con cảm thấy an lòng, trở vào giường và ngủ thiếp
đi tức khắc. Con xác tín rằng Đức Chúa GIÊSU sẽ đau khổ ít hơn.
Sáng Thứ Sáu
Tuần Thánh năm 1908, chị Dulca và con, hai chị em chúng con đến nhà thờ. Trong đầu
óc non nớt của con chỉ lẩn quẩn ý nghĩ: ”Phải cất đi các tội lỗi khỏi Đức Chúa GIÊSU”.
Vào khoảng 3 giờ chiều, chị Dulca hỏi con đã biết phải thưa với Đức Chúa GIÊSU điều
gì chưa? Con không kể cho chị nghe điều con đã làm để an ủi Đức Chúa GIÊSU trong đêm
Thứ Năm Tuần Thánh, bởi vì, con muốn bắt đầu lại việc con làm mà không muốn cho ai
biết.
Đứng gần chiếc tủ bên trên có tượng Thánh Giá, hai chị em con đợi cho
đồng hồ điểm ba tiếng, báo hiệu giờ linh thiêng nhất trong năm. Con không biết diễn
tả ra sao điều con cảm nghiệm vào chính lúc ấy. Con có sự hiện diện của THIÊN CHÚA
trong lòng con, con cảm nhận cách rõ ràng và con thật sự sợ rằng Đức Chúa GIÊSU chết
trong con, và như thế, con sẽ không có Chúa vào ngày lễ Phục Sinh. Rên rỉ vì đau đớn,
con kêu lên:
- Lạy Đức Chúa GIÊSU Nhân Lành, Chúa không được chết trong con,
dù chỉ trong vòng ba ngày thôi! Con không thể sống mà không có sự hiện diện của Chúa
và sự hiện diện của thánh Thiên Thần Bản Mệnh con.
Khi đồng hồ điểm 3 giờ
chiều Thứ Sáu Tuần Thánh, con liền lập lại với Đức Chúa GIÊSU điều con đã thưa với
Chúa trong đêm Thứ Năm Tuần Thánh:
- Tội nghiệp Đức Chúa GIÊSU! Con thiệt
đau lòng vì Chúa. Con không thể chấp nhận sự kiện tội lỗi làm cho Chúa quá đau khổ.
Chúa cứ ẩn mình trong lòng con. Loài người không biết là Chúa đang ngự trong con và
phần con, con sẽ không nói với ai điều ấy. Nhưng, cũng cần phải làm cho kẻ dữ không
được phạm tội nữa. Xin Chúa hãy lấy tội lỗi loài người và dấu trong con.
Ôi,
tuyệt diệu thay! Đức Chúa GIÊSU không chết trong lòng con, trái lại, Chúa tìm cách
ẩn mình bên trong con và dấu đi tội lỗi loài người.
Một lúc lâu sau đó, chị
Dulca - nước mắt dàn dụa - thổ lộ với con một điều bí mật. Chị nói:
- Chị
thưa với Đức Chúa GIÊSU rằng: ”Con thà chết trước
Tuần Thánh năm tới, hơn là cố tình phạm một tội lỗi
nào đó!”
Chỉ trong lúc này đây - khi viết mấy hàng Hồi Ký này - con mới
cảm động nhớ lại rằng, Đức Chúa GIÊSU Nhân Lành, khi tắt thở lúc 3 giờ chiều Thứ Sáu
Tuần Thánh năm ấy, đã chấp thuận lời cầu xin của chị con và đã ban cho chị điều chị
ao ước. Thật vậy, 9 tháng sau, ngày 14-1-1909, lúc đúng 3 giờ chiều, chị Dulca con
đã bay về Trời, trong cùng căn phòng chị từng bày tỏ niềm ao ước trước đó.
Xin Đức Chúa GIÊSU KITÔ tha thứ vì con không sớm bày tỏ lòng cảm tạ đối với ân huệ
Chúa đã ban cho chị con. Con không dâng lời tạ ơn vì con không suy nghĩ đủ, chứ không
phải vì con tệ bạc vô ơn. Giờ đây, con xin dâng lời cảm tạ THIÊN CHÚA, cho dù có muộn
màng. Xin Chúa vui lòng chấp nhận. Tạ ơn Chúa.
Chứng từ của Chị
Maria Antonia (1900-1939), người Brazil, Nữ Tu Phanxicô Bác Ái và Đền Tạ. Tên
thật của chị là Cecilia Cony.
... Từ giờ thứ sáu, bóng tối bao phủ
cả mặt đất, mãi đến giờ thứ chín. Vào giờ thứ chín,
Đức Chúa GIÊSU kêu lớn tiếng: ”Êli, Êli, lêma xabácthani”, nghĩa là: ”Lạy THIÊN
CHÚA, lạy THIÊN CHÚA của Con, sao Ngài bỏ rơi Con?” Ngay lúc đó, bức
màn trướng trong Đền Thờ xé ra làm hai từ trên xuống dưới.
Đất rung đá vỡ. Mồ mả bật tung, và xác của nhiều vị thánh
đã an nghỉ được trỗi dậy. Các ngài ra khỏi mồ, vào thành thánh
và hiện ra với nhiều người. Thấy động đất
và các sự việc xảy ra, viên đại đội trưởng
và những người cùng ông canh giữ Đức Chúa GIÊSU
đều rất đỗi sợ hãi và nói: ”Quả thật Ông này là CON THIÊN CHÚA”
(Matthêô 27,45-54).
(Cecilia Cony, ”Je Dois Raconter Ma Vie”, Éditions Téqui,
1988, trang 98-102)