Ơn gọi phục vụ THIÊN CHÚA với con tim trong-trắng toàn-vẹn tựa như hạt giống THIÊN
CHÚA Nhân Lành gieo vào lòng người. Bổn phận con người là khám phá, vun trồng và không
được ”bóp-nghẹt”. Bởi vì, cho dầu bé nhỏ và mỏng-mảnh, nếu được chăm sóc kỹ lưỡng,
ơn gọi sẽ trở thành cây cao to lớn mang lại dồi dào hoa trái thánh thiện. Sau đây
là hành trình ơn gọi của một nam tu sĩ dòng Phan-Sinh Đức Mẹ Vô Nhiễm.
”Đến
muôn đời con sẽ ca khen lòng từ bi THIÊN CHÚA”. Đó là tiếng thở than con tim tôi trong
lúc này, khi tôi bắt đầu kể lại câu chuyện ơn gọi trong cuộc đời tôi. Đó cũng là lòng
tri ân chân thành nhất của hồn tôi khi đối diện với nét đẹp cao cả và Tình Yêu nhân
hậu vô bờ của THIÊN CHÚA. Tôi không thể làm khác hơn là cúi đầu khiêm tốn nhận ra
cái nhỏ-bé cái khốn-cùng của riêng tôi và sẵn sàng để cho THIÊN CHÚA chiếm hữu. Bởi
vì Ngài là ”Đấng vô song tuyệt mỹ, nét duyên tươi thắm nở môi Ngài” (Thánh vịnh 45
câu 3).
Xét cho cùng, mỗi ơn gọi tu dòng chính là sự tỏ hiện lòng nhân lành
của THIÊN CHÚA đối với một linh hồn Ngài tuyển chọn, ngay cả ”trước khi thế giới được
tạo thành”! Đây là cuộc tỏ hiện hoàn toàn tự do của Tình Yêu vô biên. Đối lại, Tình
Yêu vô biên cũng đòi hỏi thọ-tạo phải đáp trả cân xứng, cách hoàn toàn tự do và tin
tưởng nơi Đấng đã phán: ”Thầy là đường là sự thật và là sự sống” (Gioan 14,6). Chính
Ngài cũng nói với kẻ được gọi rằng: ”Phần con, hãy đến và theo Thầy” (Matthêu 19,21).
Ơn gọi tu trì chớm nở nơi tôi ngay thời niên thiếu. Là cậu bé tinh-nghịch năng-nổ,
tôi nuôi dưỡng niềm ngưỡng mộ khôn cùng đối với các Linh Mục, các chú giúp lễ và các
màu sắc trang phục dùng trong phụng vụ. Tôi rất thích bắt chước và lập lại các cử
điệu của vị Linh Mục khi ngài cử hành Thánh Lễ. Thật ra, các tâm tình tốt lành này
tôi có được là nhờ Song Thân, đặc biệt là hiền mẫu tôi. Chính Mẹ tôi thông truyền
cho tôi lòng yêu thích cầu nguyện và phụng sự THIÊN CHÚA. Chính Mẹ tôi dạy cho tôi
biết cách thức dành cho THIÊN CHÚA chỗ đứng ưu hạng. Cũng chính Mẹ tôi gieo vào lòng
thơ trẻ của tôi tâm tình yêu mến những sự thuộc về THIÊN CHÚA và chỉ sống duy nhất
cho Ngài và vì Ngài mà thôi.
Thế nhưng - trớ trêu thay - cũng chính Song Thân
cùng với toàn thể gia đình ào-ào lên tiếng phản đối khi tôi bày tỏ ước nguyện dâng
hiến cho THIÊN CHÚA trong một dòng tu. Thật vậy, khi lần đầu tiên tôi tỏ bày hạt giống
ơn gọi nẩy sinh trong lòng tôi, Mẹ tôi tức khắc phản ứng:
- Chỉ là giấc mơ
con nít! Một giấc mơ, nhưng không được lập lại!
Chỉ riêng thân phụ tôi tỏ
ra khoan hòa hơn. Người nói:
- Nếu đó là thánh ý THIÊN CHÚA, thì xin được
thể hiện!
Mặc dầu dõng dạc tuyên bố như thế, nhưng mỗi khi có dịp bàn về tương
lai cuộc đời tôi, Ba tôi tảng-lờ đi, không bao giờ nhắc đến chuyện tôi từng bày tỏ
ước muốn trở thành tu sĩ, dâng hiến toàn thân phụng sự THIÊN CHÚA! Ưu tư duy nhất
của Cha Mẹ tôi - giống như bao cha mẹ Công Giáo khác - là giáo dục tôi nên người tín
hữu tốt. Thế thôi! Không hơn không kém!
Thời gian tuần tự trôi qua. Tôi chu
toàn nghiêm chỉnh việc học và đạt kết quả tốt. Trong khi đó, hạt giống ơn gọi vẫn
tiếp tục lớn lên trong lòng tôi cho đến khi gặp cơ hội thuận tiện. Năm ấy tôi theo
lớp giáo lý để chuẩn bị lãnh bí tích Thêm Sức. Trong một giờ giáo lý, thầy giáo nói
về Đời Thánh Hiến. Thấy tôi chăm chú lắng nghe và từng chuyên cần học hỏi, thầy không
do dự khẳng định:
- Phải cầu nguyện xin THIÊN CHÚA kêu gọi phục vụ Ngài những
bạn trẻ như .. và thầy giáo lấy tay chỉ thẳng vào tôi. Rồi thầy nói thêm:
- Và nếu Chúa gọi, thì phải đáp lại!
Lời quả quyết của thầy dạy giáo lý gây
hiệu quả lớn lao trong tâm hồn tôi. Sau giờ giáo lý, tôi đến nói chuyện với thầy.
Thầy bảo tôi theo thầy về nhà thầy để nói chuyện nghiêm chỉnh hơn.
Khi trở
về nhà, tôi kể lại tất cả cho Mẹ tôi nghe. Nghe xong, Mẹ tôi lớn tiếng răn-đe:
- Mẹ không muốn con đặt chân đến nhà ông ta! Lần sau, nếu ông ta hỏi thì con phải
trả lời là con sẽ nghĩ đến điều ấy, rồi chạy trốn khỏi mặt ông ta! ”Lời Mẹ cũng là
Lời Chúa”! Nhớ cho kỹ nhé!
Dĩ nhiên tôi răm-rắp nghe theo lời Mẹ dặn. Và để
khỏi làm phiền lòng Mẹ, tôi quyết định từ đây không bao giờ nghĩ đến hoặc mở miệng
nói về ơn gọi tu trì nữa! Phải chuyển cuộc đời đến một hướng đi khác.
Cùng
với các bạn thanh thiếu niên khác tôi tham dự đủ loại hoạt động vui chơi của lứa tuổi
dậy thì. Thế nhưng, nhờ những bài giáo lý lĩnh hội về chỗ đứng và tầm quan trọng của
bí tích Thêm Sức, cũng như hiểu rõ sứ mệnh trao phó cho tín hữu Công Giáo là phải
làm chứng cho Đức Chúa GIÊSU KITÔ giữa lòng thế giới, cuộc sống đạo của tôi vững mạnh
hơn. Tôi tích cực tham gia các hoạt động của giáo xứ và giáo phận, mặc cho bè bạn
rủ-rê và thế trần lôi-cuốn!
Cùng thời gian này xảy ra biến cố đáng ghi nhận.
Nó như dấu chứng lòng nhân từ bao la của THIÊN CHÚA luôn theo sát cuộc đời tôi. Vào
một ngày thứ bảy tôi đến nhà thờ xưng tội. Nơi đây tôi gặp một Linh Mục từ giáo xứ
khác đến giúp Cha Sở giáo xứ tôi giải tội. Giải tội xong, Cha nói với tôi về ơn gọi
tu dòng và khuyên tôi nên bàn hỏi với một Linh Mục của giáo xứ. Dĩ nhiên tôi chỉ nghe
rồi bỏ qua, cho rằng không đáng lưu ý, dầu tận thâm tâm tôi bắt đầu nghĩ ngợi và suy
tư hơn về cuộc đời tôi. Tôi thấy chính tôi phải lãnh trách nhiệm giải quyết vấn đề
của tôi. Và THIÊN CHÚA Quan Phòng, trong niềm Nhân Hậu Vô Biên, cũng đích thân can
thiệp. Ngài cho hạt giống ơn gọi trong tôi lớn mạnh khiến tôi quyết định đi gặp và
nói chuyện với Cha Phó. Dưới sự hướng dẫn của Cha Phó và trải qua thời gian cầu nguyện,
THIÊN CHÚA tỏ lộ cho tôi thấy rõ thánh ý của Ngài.
Tôi quyết định liên lạc
với các Tu Sĩ dòng Anh Em Phan Sinh Đức Mẹ Vô Nhiễm và xin đến lưu ngụ nơi Cộng Đoàn
2 tuần lễ để tìm hiểu. Tôi cảm thấy thật thoải mái khi sống trong Cộng Đoàn và khám
phá ra hai đặc tính của Hội Dòng là ”Phan-Sinh” và ”Thánh-Mẫu”. Thời gian tìm hiểu
chấm dứt, tôi trở lại gia đình thu xếp mọi chuyện và khăn gói lên đường trở lại Tu
Viện. Tôi chính thức gia nhập Hội Dòng Phan-Sinh Đức Mẹ Vô Nhiễm và sống tại Cộng
Đoàn mang tên ”Đức Trinh Nữ Sầu Bi và Hiền Mẫu THIÊN CHÚA Nhân Lành.
Vâng
đúng thế, nơi đây tôi sẽ ca khen lòng Nhân Lành của THIÊN CHÚA cho đến hơi thở cuối
cùng.
... ”Phúc thay người ở trong thánh điện, họ luôn luôn được hát mừng
Ngài. Phúc thay kẻ lấy Ngài làm sức mạnh, ấp ủ trong lòng giấc mộng hành hương.
Lúc trẩy qua thung lũng khô cằn, họ biến nó thành nguồn suối nước, mưa đầu mùa đổ
phúc lộc chứa chan. Càng tiến lên họ càng mạnh bước đến chiêm ngưỡng Chúa Trời ngự
trên núi Sion” (Thánh Vịnh 84,5-8).
(”Il Settimanale di Padre Pio”,
Anno VII, n.18, 4 Maggio 2008, trang 23-25)