Bài trích Phúc Âm theo thánh Matthêô. Khi ấy,
Đức Chúa GIÊSU phán cùng các môn đệ dụ ngôn này rằng:
Nước Trời giống như chủ nhà kia sáng sớm ra thuê người
làm vườn nho mình. Khi đã thỏa thuận với những người
làm thuê về tiền công nhật là một đồng, ông sai họ đến
vườn của ông. Khoảng giờ thứ ba ông trở ra, thấy có những người
khác đứng không ngoài chợ, ông bảo họ rằng: ”Các ngươi cũng hãy
đi làm vườn nho ta, ta sẽ trả công cho các ngươi xứng
đáng”. Họ liền đi. Khoảng giờ thứ sáu và thứ chín, ông cũng trở
ra và làm như vậy. Đến khoảng giờ thứ mười một
ông lại trở ra, và thấy có kẻ đứng đó, thì bảo họ rằng:
”Sao các ngươi đứng nhưng không ở đây suốt
ngày như thế?” Họ thưa rằng: “Vì không có ai thuê chúng tôi”.
Ông bảo họ rằng: ”Các ngươi cũng hãy đi làm vườn
nho ta”. Đến chiều, chủ vườn nho bảo người quản
lý rằng: ”Hãy gọi những kẻ làm thuê mà trả tiền công cho họ từ người
đến sau hết cho tới người đến trước
hết”. Vậy những người làm từ giờ thứ mười một đến,
lãnh mỗi người một đồng. Tới phiên những người
đến làm trước, họ tưởng sẽ lãnh được
nhiều hơn, nhưng họ cũng chỉ lãnh mỗi người một
đồng. Đang khi lãnh tiền, họ lẩm bẩm trách chủ nhà rằng: ”Những
người đến sau hết chỉ làm có một giờ, chúng tôi chịu nắng nôi
khó nhọc suốt ngày mà ông kể họ bằng chúng tôi sao?” Chủ nhà trả lời với một kẻ trong
nhóm họ rằng: ”Nầy bạn, tôi không làm thiệt hại bạn đâu, chớ thì bạn
đã không thỏa thuận với tôi một đồng sao? Bạn hãy lấy phần bạn
mà đi về, tôi muốn trả cho người đến sau hết bằng
bạn, nào tôi chẳng được phép làm như ý tôi muốn sao? Hay
mắt bạn ganh tị, vì tôi nhân lành chăng? Như thế, kẻ sau hết sẽ
nên trước hết, và kẻ trước hết sẽ nên sau hết”.
SUY NIỆM
Dụ ngôn làm nổi bật hai đức tính - thoạt nghe có vẽ trái
nghịch nhau - nhưng thật ra gắn liền và bổ túc cho nhau. Đó là đức công bình
và lòng thương xót. Ông chủ công bình trả công cho những
người thợ - làm từ sáng sớm - tiền lương một đồng. Cùng lúc, ông khoan hậu trả lương
cho những người đến sau chót, tiền lương cũng một đồng. Với nhóm thợ thứ nhất, ông
thực thi đức công bình. Với các nhóm còn lại, ông ban phát lòng khoan hậu. Dầu hành
động thế nào đi nữa, ông vẫn không phải trả lẽ với bất cứ ai. Bởi vì, ông được hoàn
toàm tự do làm theo ý muốn của ông. Tuy nhiên, đây là sự tự do
tôn trọng công lý mà không hề làm thương tổn
đến đức từ bi!
Chỉ duy nhất
THIÊN CHÚA là Ông Chủ Toàn Năng mới có thể xử sự như vậy. Phần con người phải cúi
đầu vâng phục Thánh Ý THIÊN CHÚA. Con người là gì mà dám dò xét tư tưởng của Chúa?
Con người là ai mà dám trách cứ hành vi của Ngài? Nếu cả gan làm điều ấy, hẳn con
người quả thật thiển-cận và đáng thương đáng trách biết bao!
Bổn phận của
mọi tín hữu Công Giáo là thờ lạy các ý định của THIÊN CHÚA. Không cần tìm tòi để hiểu
thấu. THIÊN CHÚA là Chủ, Ngài muốn làm chi cho các linh hồn tùy ý Ngài. Vậy tín hữu
Công Giáo hãy sống luôn luôn thật khiêm tốn, thật ẩn kín. Đừng bận tâm đến công việc
người khác. Chỉ lo công việc liên quan đến mình, đến chuyện nên thánh của mình mà
thôi. Đừng bao giờ làm gì mà không hồi tâm trong chốc lác và không hỏi ý kiến Đức
Chúa GIÊSU đang ngự trong lòng mỗi người. THIÊN CHÚA không đòi hỏi gì quá sức. Ngài
chỉ muốn các trái tim thuộc trọn về Ngài. Để nhận được các ơn của Chúa, tín hữu Công
Giáo phải từ bỏ mình từ sáng tới tối, không được tìm mình trong bất cứ điều gì. THIÊN
CHÚA chỉ mong trái tim con người biết yêu mến đáp trả, hầu Ngài có thể đổ tràn Tình
Yêu trên con người. Phải sống, phải thở, chỉ vì THIÊN CHÚA mà thôi. Đó là quyền lợi
của Ngài. THIÊN CHÚA là Chủ, Ngài được hành động tùy sở thích. Ngài không phải
là Ông Chủ có quyền làm giàu đứa nghèo sao?
Nếu các tín hữu Công Giáo thực sự yêu mến THIÊN CHÚA, Ngài sẽ không từ chối bất cứ
sự gì mỗi người kêu xin cùng Ngài. Và điều tín hữu Công Giáo van xin cùng Đức Chúa
GIÊSU KITÔ hôm nay chính là xin cho được lòng quảng đại khoan dung, lòng nhân hậu
bao la, không so đo xét nét.
Nguyện cầu THIÊN CHÚA biến đổi cái tâm lòng bần-tiện
nhỏ-mọn của con người thành tâm lòng quân-tử cao-thượng: đó là biết hân-hoan chúc
mừng trước thành công và hạnh phúc của tha nhân! Khi biết chia vui sự thịnh đạt của
người khác tức là tín hữu Công Giáo thực thi nhân đức công bình. Và khi biết nâng
đỡ sự thiếu-sót yếu-hèn và kém may mắn của tha nhân tức là tín hữu Công Giáo thi hành
nhân đức từ-bi bác ái, giống như Ông Chủ trong bài dụ ngôn vậy! Mong thay!