Chị Maria Antonia - người Ba Tây - thuộc dòng Nữ Phan-sinh Bác Ái và Đền Tạ. Tên thật
của Chị là Cecilia Cony. Chị chào đời ngày 4-4-1900 và qua đời ngày 24-4-1939, trong
hương thơm thánh thiện. Trước đó, vì nhận ra các nhân đức anh hùng của Chị, nên các
Bề Trên ra lệnh cho Chị viết Hồi Ký về cuộc đời Chị. Xin trích dịch phần Chị kể lại
tràng hạt Mân Côi đầu tiên do Chị nghĩ ra, sau ngày rước lễ lần đầu vào năm lên 6
tuổi.
Cho đến trước ngày rước lễ lần đầu, con biết rất ít về Đức Mẹ MARIA,
Mẹ của Đức Chúa GIÊSU. Tuy nhiên, sau việc con hứa dâng cho Đức Mẹ những cánh hồng
trắng và được Đức Mẹ can thiệp cho con đặc ân rước lễ lần đầu vào năm lên 6 tuổi,
nhờ một ơn trọng đại của THIÊN CHÚA Nhân Lành, con bắt đầu yêu mến Đức Mẹ nhiều hơn,
mỗi lúc một hơn.
Sau khi học thuộc kinh Kính Mừng MARIA, con học thêm với
Mẹ Rafaela một kinh khác như sau:
Xin Mẹ hãy nhớ con thuộc về Mẹ
Hỡi Mẹ dịu hiền, Đức Bà chúng con! Ôi,
xin Mẹ hãy gìn giữ và bảo vệ con Như chính của cải
và tư hữu của Mẹ vậy.
Con luôn đọc Kinh trên vào buổi
sáng và buổi chiều, cho đến khi con vào dòng. Con cũng học cách làm vài cánh hoa nhỏ
dâng lên Đức Mẹ MARIA. Con cảm thấy niềm vui bao la, khi sau đó, Mẹ Rafaela dạy con
lần hạt Mân Côi. Cuốn sách ”Chìa Khóa Thiên Đàng” giải thích cách suy gẫm các Mầu
Nhiệm Mân Côi.
Thật là tuyệt diệu! Con nghĩ như thế trong lúc học giáo lý
và nhủ thầm:
- Khi nào về nhà, mình sẽ lần hạt Mân Côi, rồi mình cũng sẽ dạy
cho cụ Cipriano lần hạt nữa. Cụ Cipriano là cụ già nơi viện dưỡng lão mà con thường
thăm viếng.
Theo thông lệ mỗi ngày lúc tan trường trở về nhà, chị giúp việc
có bổn phận tắm rửa cho con, còn Ba con - người hướng dẫn con cho đến năm con lên
10 tuổi - thì giúp con làm bài. Nhưng hôm đó, cả hai người không ai có mặt ở nhà.
Thế là con quyết định lần hạt Mân Côi.
Cầm cuốn sách ”Chìa Khóa Thiên Đàng”
trong tay, con đến bên tủ, đứng trước tượng Đức Mẹ MARIA. Con đã quỳ gối xuống rồi
khi con nhận ra mình không có tràng hạt Mân Côi. Thật là khám phá phũ phàng! Tuy nhiên
ngay lúc đó, con sực nhớ chị giúp việc Acacia có xâu chuyền đeo cổ bằng hạt trai màu
xanh, hơi giống tràng chuỗi Mân Côi. Không do dự một giây, con chạy đi lấy xâu hạt
trai. Chỉ thiếu ảnh Thánh Giá, nhưng Đức Bà biết hết mọi sự, hẳn không chú ý đến chi
tiết này. Thiên Thần Bản Mệnh tốt lành đứng bên cạnh con, con cảm thấy Thiên Thần
quan sát mọi cử chỉ cùng mọi tư tưởng của con. Đức Chúa GIÊSU cũng ở với con nữa.
Con sực nhớ đã nghe nói rằng: tất cả các hình ảnh, tràng hạt, ảnh đeo đều phải được
làm phép trước khi dùng. Xâu hạt trai của chị giúp việc Acacia không phải vật thánh
vì chưa được làm phép! Không trì hoãn, con liền quỳ gối xuống, dáng điệu thật sốt
sắng, con đặt xâu hạt trai trong lòng bàn tay trái, rồi lấy bàn tay phải, vừa vạch
hình Thánh Giá trên xâu hạt trai, vừa đọc: ”Ta làm phép cho ngươi, nhân danh CHA và
CON và THÁNH THẦN. Amen!”
Đó là câu chuyện tràng chuỗi Mân Côi đầu tiên của
con. Mãi cho đến ngày hôm nay, con vẫn có cảm tưởng hình như Đức Bà vui lòng chấp
nhận lời kinh Mân Côi của con, lời kinh Đức Bà vẫn thích, cho dù lời kinh được lần
trên một xâu hạt trai đeo cổ!
Con phải thú nhận là từ đó con tỏ ra kính trọng
xâu hạt trai. Vì con đã làm phép, nên con nghĩ rằng, có lẽ chị giúp việc không nên
đeo nó để làm dáng nữa. Con liền đề nghị với chị giúp việc đổi xâu hạt trai cho con
bằng mấy đồng tiền con để dành. Nhưng chị giúp việc thật tốt lành, chị bằng lòng cho
không con và chỉ đổi lấy mấy viên kẹo sôcôla đáng giá vài xu mà thôi.
Vào
cuối niên khóa, nhờ chăm học, con được lãnh thưởng một chiếc ví bằng lụa với một tràng
hạt Mân Côi màu trắng thật xinh xắn. Mẹ Rafaela nói với con là tràng hạt đã được làm
phép. Đó là tràng hạt Mân Côi thực thụ đầu tiên của con.
... Lúc ấy,
các môn đệ lại gần hỏi Đức Chúa GIÊSU rằng: ”Thưa Thầy,
ai là người lớn nhất trong Nước Trời?” Đức Chúa
GIÊSU liền gọi một em nhỏ đến, đặt vào giữa các ông và
bảo: “Thầy bảo thật anh em: nếu anh em không trở lại mà nên như trẻ
nhỏ, thì sẽ chẳng được vào Nước Trời. Vậy ai tự hạ, coi
mình như em nhỏ này, người ấy sẽ là người
lớn nhất Nước Trời. Còn ai tiếp đón một em nhỏ
như em này vì danh Thầy, là tiếp đón chính Thầy. Nhưng
ai làm cớ cho một trong những kẻ bé mọn đang tin Thầy
đây phải sa ngã, thì thà treo cối đá lớn vào cổ nó mà xô cho
chìm xuống đáy biển còn hơn. Khốn cho thế gian, vì làm
cớ cho người ta sa ngã. Tất nhiên phải có những cớ gây sa ngã, nhưng
khốn cho kẻ làm cớ cho người ta sa ngã” (Matthêu 18,1-7).
(Cecilia Cony, ”Je Dois Raconter Ma Vie”, Editions Téqui, 1988, trang 54-56)