Trong hồ sơ xin phong thánh cho Cha Domenico di Gesù Maria, qua đời năm 1630 tại Roma,
có ghi lại câu chuyện sau đây.
Cha Domenico là đan sĩ dòng Kín Cát-Minh. Theo
thói quen của dòng, các đan sĩ thường đặt trong phòng riêng một quan tài thật bằng
gỗ. Chiếc quan tài giúp đan sĩ vừa suy niệm về sự chết vừa nhớ cầu nguyện cho những
người đã qua đời.
Khi Cha Domenico đến sống tại một đan viện ở Roma, thì trong
căn phòng dành cho ngài, đã có đặt một quan tài. Một đêm, Cha Domenico nghe rõ từ
quan tài phát ra tiếng nói thật lớn gần như là tiếng thét:
- In memoria
hominum non sum - Không ai nhớ đến con!
Tiếng nói lập lại
nhiều lần và vang ra xa nên tất cả dãy phòng cạnh Cha Domenico đều nghe rõ. Cha Domenico
vô cùng kinh hãi. Cha nghĩ đến hiện tượng ma quỷ quấy phá các đan sĩ. Cha liền quỳ
xuống, tha thiết cầu xin THIÊN CHÚA soi sáng cho biết phải làm gì. Sau đó, Cha lấy
Nước Thánh và rảy lên quan tài. Lần này, cũng cùng tiếng nói, khẩn khoản:
- Nước Thánh! Nước Thánh - Từ Bi! Từ Bi!
Cha Domenico
liền hỏi tiếng nói là ai và muốn ”Từ Bi” gì? Người chết trả lời:
- Con là
một người Đức, đến Roma hành hương các Nơi Thánh và qua đời tại đây. Xác con được
chôn từ lâu năm tại nghĩa trang thành phố Roma. Trong khi Linh Hồn con còn bị giam
cầm nơi Lửa Luyện Hình, chịu nhiều hình khổ đớn đau, để thanh tẩy các tội đã phạm.
Nhưng con bị mọi người quên lãng. Không còn ai nhớ đến con để làm việc lành phúc đức
và cầu nguyện cho con. Vậy xin Cha hãy động lòng trắc ẩn, rảy Nước Thánh liên tục
trên con, và nhất là xin Cha hãy khẩn cầu cùng THIÊN CHÚA Nhân Từ, xin Ngài sớm giải
thoát con ra khỏi Chốn Luyện Hình.
Cha Domenico liền hứa sẽ đặc biệt cầu nguyện
cho người quá cố mồ côi.
Cha ăn chay, hãm mình và cầu nguyện thật nhiều cho
ông. Chỉ mấy ngày sau, người chết hiện ra trong phòng Cha Domenico, báo tin cho ngài
biết ông được lên Thiên Đàng và hứa sẽ đền đáp ơn ngài cách bội hậu.
...
”Từ vực thẳm, con kêu lên Ngài, lạy Chúa, muôn lạy Chúa, xin Ngài nghe tiếng con.
Dám xin Ngài lắng tai để ý nghe lời con tha thiết nguyện cầu. Ôi lạy
Chúa, nếu như Ngài chấp tội, nào có ai đứng vững
được chăng? Nhưng Chúa vẫn rộng lòng tha thứ để
chúng con biết kính sợ Ngài. Mong đợi Chúa, con hết lòng mong đợi,
cậy trông ở lời Người. Hồn con trông chờ Chúa, hơn lính canh
mong đợi hừng đông. Hơn lính canh mong đợi hừng đông,
trông cậy Chúa đi, Israel hỡi, bởi Chúa luôn từ ái một niềm,
ơn cứu chuộc nơi Người chan chứa. Chính Người sẽ
cứu chuộc Israel cho thoát khỏi tội khiên muôn vàn” (Thánh Vịnh 130).