SỐNG LẠI NHỜ LỜI CHUYỂN CẦU CỦA THÁNH ANTÔN PADOVA
Câu chuyện xảy ra tại một thành phố nước Ý vào năm 1922.
Đây là thời
kỳ Âu Châu trải qua trận dịch kinh hoàng: dịch đậu lào. Cơn dịch giết chết không biết
bao trẻ thơ. Vào thời kỳ đó, chưa có phương thức chữa trị hữu hiệu cũng như chưa tìm
ra thuốc chống đủ mạnh.
Gia đình bà Elisabetta cùng chung số phận.
Bà là người mẹ trẻ mới có đứa con trai đầu lòng, bé Giulio 2 tuổi. Chẳng may bé Giulio
mắc bệnh đậu lào ở mức độ nặng nhất, vô phương cứu chữa. Toàn gia đình quây quần túc
trực ngày đêm bên cạnh bé. Cha Cesare - bạn thân gia đình - được mời đến thăm và xức
dầu kẻ liệt cho bé.
Thế nhưng khi Cha Cesare đến nơi thì bé Giulio đã trút
hơi thở cuối cùng. Cha chỉ làm phép xác bé Giulio.
Sau đó diễn tiến các nghi
thức an táng. Hòm đặt mua cho bé được nhà quàn mang đến. Bé được đặt vào quan tài
với chiếc áo trắng tinh, trên đầu bé có vòng hoa và chung quanh xác bé phủ đầy hoa.
Bà Elisabetta cẩn thận đeo cho con trai yêu dấu sợi dây chuyền có ảnh thánh. Trên
tay bé Giulio bà cũng đặt vào Cây Thánh Giá nhỏ. Láng giềng đến chia buồn và cùng
đọc kinh bên xác bé. Sau cùng, đến giờ mang xác bé ra nghĩa trang. Các người có nhiệm
vụ lo đám táng xuất hiện.
Lòng đau như cắt, bà Elisabetta xin mọi người rút
lui khỏi phòng.
Bà muốn ở lại một mình với xác đứa con thân yêu trong khoảng
thời gian ngắn, trước khi vĩnh viễn từ biệt con nơi thế gian này. Mọi người hiểu ý
và lặng lẽ rời phòng.
Quan tài vẫn còn mở nắp. Bà Elisabetta tiến lại gần
xác con. Bà nâng đầu con lên và đặt dưới ót con bức ảnh giấy thánh Antôn thành Padova.
Đây là Vị Thánh bà hằng tôn kính quí yêu và luôn luôn kêu cầu mỗi khi gặp cảnh gian
nguy. Giờ đây, bà muốn chính thánh nhân tháp tùng bé Giulio vào Thiên Đàng. Đặt xong
bức ảnh thánh Antôn dưới ót con, bà thân thưa với thánh nhân lời nguyện xin cuối cùng:
- Lạy thánh Antôn, xin cho con con thoát chết. Nếu bé được sống, con
sẽ dâng bé cho ngài. Và trong vòng ba năm, con sẽ cho bé mặc áo dòng
Phan-sinh.
Cầu nguyện xong, bà Elisabetta cúi xuống hôn bé Giulio lần
cuối cùng. Xong, bà tiến ra khỏi phòng. Chính lúc này, bà nghe rõ ràng tiếng nói.
Đó là tiếng bé Giulio. Bé kêu lên:
- Má ơi, cháo, Má ơi, cháo!
Giọng
bé Giulio nài nĩ đòi ăn xúp. Bà tức tốc quay ngược trở lại. Tim bà đập mạnh như muốn
thoát khỏi lồng ngực. Bà đến bên quan tài giơ tay ẵm lấy con yêu dấu. Bé Giulio âu
yếm nhìn mẹ. Bà Elisabetta sung sướng tột độ .. Bà bồng bé ra khoe với mọi người đang
đứng ngoài phòng. Mọi người ngạc nhiên hân hoan chia sẻ niềm vui với toàn gia đình
bà Elisabetta.
Giữ lời hứa - trong vòng 3 năm - bà Elisabetta cho bé Giulio
mặc áo Phan-Sinh để bày tỏ lòng ghi ơn thánh Antôn thành Padova. Đây là vị thánh tiến
sĩ dòng Anh Em Hèn Mọn thánh Phanxicô.
Thánh Antôn sinh năm 1195 và qua đời
năm 1231 tại Padova, hưởng dương 36 tuổi. Thánh Antôn người Bồ-Đào-Nha nhưng chọn
Ý làm quê hương thứ hai. Lúc sinh thời, thánh nhân rất có lòng sùng kính Đức Chúa
GIÊSU Thánh Thể. Ngài dùng tài hùng biện đánh bại các lý lẽ phạm thượng của nhóm lạc
giáo Albigeois. Nhóm này bác bỏ Đức Tin Công Giáo. Họ không tin sự hiện diện thật
sự của Đức Chúa GIÊSU trong Hình Bánh và Hình Rượu, sau khi Linh Mục đọc Lời Truyền
Phép trong Thánh Lễ.
Thánh Antôn Padova rất được các tín hữu Công Giáo sùng
kính và kêu cầu. Đặc biệt các tín hữu kêu xin thánh nhân cho tìm thấy các vật dụng
thất lạc. Một hôm, có người nhạo báng niềm tin ngây thơ bình dân này với thánh Phanxicô
đệ Sales (1567-1622). Thánh Phanxicô đệ Sales (Francois de Sales) liền nghiêm giọng
trả lời:
- Quả thực, ông bạn biết không, ông khiến tôi bỗng
ước ao chúng ta cùng khấn xin thánh Antôn cho tìm lại hai báu vật
chúng ta đánh mất mỗi ngày. Ông bạn đánh mất
Đức Tin đơn sơ của tín hữu Công Giáo còn
tôi thì đánh mất việc thực hành lòng khiêm tốn!
... ”Con lắng nghe điều THIÊN CHÚA phán, điều Chúa phán
là lời chúc bình an cho dân Người, cho kẻ trung hiếu và những
ai hướng lòng trí về Người. Chúa sẵn sàng ban ơn cứu
độ cho ai kính sợ Chúa, để vinh quang của Người
hằng chiếu tỏa trên đất nước chúng ta. Tín nghĩa ân tình
nay hội ngộ, hòa bình công lý đã giao duyên. Tín nghĩa mọc lên từ
đất thấp, công lý nhìn xuống tự trời cao. Vâng, chính Chúa sẽ tặng ban phúc
lộc và đất chúng ta trổ sinh hoa trái. Công lý đi tiền
phong trước mặt Người, mở lối cho Người
đặt bước chân” (Thánh Vịnh 85,9-14).
(”Messaggero
di sant'Antonio”, Febbraio/2004, trang 64-65).